Thần Đạo Đan Tôn

Chương 4576




XÍU...UU!

Một con băng long bay thẳng lên bầu trời.

Cho dù Lăng Hàn thiên tài như thế nào, dù sao hắn cũng chỉ là Sinh Đan cảnh, công kích cực hạn không thể chạm tới ngôi sao trên trời, băng long nhanh chóng hao hết năng lượng và biến mất.

Nhưng vào lúc này, đột nhiên rôi sao trên bầu trời lắc lư và rơi xuống, cũng nện về phía Lăng Hàn.

Khốn kiếp, không nên chơi như thế.

Lăng Hàn nhe răng, hắn thực sự muốn bắn rớt ngôi sao, hiện tại ngôi sao rơi xuống đầu hắn, hắn chịu nổi sao?

Ngôi sao vừa rơi xuống vừa bốc cháy, thời điểm nó rơi xuống đỉnh đầu Lăng Hàn chỉ lớn bằng nắm đấm, ầm, nó nện xuống mặt đất trước mặt Lăng Hàn.

Lăng Hàn cúi đầu xem xét, mặt đất xuất hiện một cái hố nhỏ, đang có khói nhẹ bay lên.

Hắn nhanh chóng cầm lấy viên đá thiên thạch, hắn bóp nhẹ và viên đá vỡ ra, một khối ngọc trong suốt xuất hiện, cầm trong tay có cảm giác khó nói thành lời.

Đột nhiên các ngôi sao trên bầu trời như nhận được chỉ lệnh, giống như đang chào cảm ơn, các ngôi sao biến mất không thấy gì nữa.

Ồ, các đội ngũ khác cũng vượt qua kiểm tra?

XIU....XIU... XÍU...UU!

Từng bóng người bay tới, không thiếu cường giả cấp bậc Đế tử, ánh mắt mỗi người đều nhìn chằm chằm lên người Lăng Hàn, là nhìn vào ngọc thạch trong tay của hắn.

Bọn họ nhìn thấy ngôi sao rơi xuống, cũng nhìn thấy các vì sao biến mất, bọn họ phát hiện ngồi đánh rớt ngôi sao là Lăng Hàn.

Gia hỏa này thật sự đánh rớt ngôi sao?

- Lăng Hàn, giao đồ trong tay ngươi ra đây!

Một thanh niên tóc tím quát lớn, hắn là chuẩn Đế tử Kim Đỉnh Đế tộc, tên là Thạch Nguyên Chẩn.

Trực giác nói cho hắn biết ngọc thạch ẩn chứa đại cơ duyên.

Lăng Hàn trực tiếp thu ngọc thạch trở lại, hiện tại còn không phải thời điểm nghiên cứu, hắn cười nhạt một tiếng:

- Dựa vào cái gì?

- Giao ra đây cạnh tranh công bằng, đến lúc đó nếu ngươi có thể lực áp quần hùng, thứ này sẽ là của ngươi.

Lại có một gã nam tử trẻ tuổi nói ra, hắn tên là Từ Kiệt, cũng xuất thân từ Đế tộc.

Lăng Hàn bật cười:

- Thứ này rõ ràng là đồ của ta, ta cần gì giao ra cho các ngươi tranh đoạt chứ? Như vậy đi, các ngươi giao Đế thuật ra đây, mọi người cạnh tranh công bình, ta thắng sẽ thuộc về ta, nếu các ngươi thắng thì thuộc về các ngươi.

Từ Kiệt đỏ mặt, bởi vì câu hắn nói lúc trước quá ngu ngốc.

Nhưng đối với Đế tộc mà nói, vật trong thiên hạ đều là của bọn họ, cho nên, có thể cho phép Lăng Hàn tham dự cạnh tranh đã là việc không tồi, Từ Kiệt xem ra, hắn đã rất phóng khoáng, Lăng Hàn còn dám kén chọn.

- Thật nghĩ rằng ngươi giết Lâm Lãng thì có thể không coi ai ra gì, không đặt Đế tộc vào trong mắt?

Từ Kiệt lạnh lùng nói ra.

Lăng Hàn cười cười:

- Vậy ngươi phóng ngựa tới thử xem, xem ta có trảm ngươi hay không!

Từ Kiệt im lặng, thực lực của hắn sàn sàn với Lâm Lãng, cho dù mạnh hơn cũng có hạn. Cho nên, Lăng Hàn có thể giết Lâm Lãng, muốn giết hắn cũng không khó khăn.

Mấu chốt là, trên người Lăng Hàn có một kiện bảo khí dùng Mẫu Kim luyện chế, hắn đã đứng ở thế bất bại.

Trừ phi những Đế tử như bọn họ có thể thiêu đốt đế huyết vĩnh viễn, nếu không, bọn họ có thể đối kháng bảo khí do Mẫu Kim luyện chế hay sao?

Hơn nữa, thiên địa nơi này bị Chân Long áp chế, bọn họ không có khả năng đột phá Chân Ngã cảnh, không có đại cảnh giới áp chế bọn họ làm sao giết Lăng Hàn?

- Lăng Hàn, ngươi thật ngông cuồng.

Bách Lý Xa xuất hiện, nói:

- Không thể không thừa nhận, vận khí của ngươi rất nghịch thiên, được một khối Mẫu Kim, lại luyện chế thành bảo khí, ngươi có thể vô địch cùng giai, nhưng nếu những Đế tử chúng ta liên thủ, ngươi cho rằng bảo khí có thể bảo vệ ngươi hay sao?

- Không sai.

Từ Kiệt vừa nghe nhắc nhở như thế, tin tưởng lại tăng vọt, một đấu một không ai làm gì được Hỗn Độn Cực Lôi Tháp, nhưng bọn họ đều là Đế tử, chuẩn Đế tử, Đế tộc cũng không ít, liên thủ, chẳng lẽ còn không thể đánh phá phòng ngự của Hỗn Độn Cực Lôi Tháp hay sao?

- Giao khối ngọc thạch kia ra đây!

Thạch Nguyên Chẩn quát lớn.

- Còn có bảo khí Mẫu Kim luyện chế!

Bách Lý Xa bồi thêm một câu.

Những Đế tộc khác cau mày, có phải quá mức hay không? Cho dù ai có được Mẫu Kim đều dùng tính mạng che chở, giống như muốn bức Lăng Hàn dốc sức liều mạng.

Bọn họ nhưng lại không biết, Bách Lý Xa cực hận Lăng Hàn nên cố ý nói như vậy, hắn muốn ép Lăng Hàn lên tuyệt lộ, từ đó tử đấu với Đế tộc bọn họ.

Nghĩ lại cũng phải, đây chính là Mẫu Kim, từ xưa đến nay không có một Tổ Vương nào đạt được khi còn trẻ, nếu bọn họ đắc thủ, nói không chừng thật có thể nghịch thiên cải mệnh trở thành người thành Đế duy nhất trong Đế tộc.

Nghĩ đến điểm này, bọn họ không nói gì.

Lăng Hàn nhìn Bách Lý Xa, hắn tự nhiên nhìn ra được đây là âm mưu của Bách Lý Xa.

Cho dù không có những lời này của đối phương, hắn cũng không có tính toán giao ngọc thạch ra.

Dựa vào cái gì?

- Ha ha, chỉ đánh một trận mà thôi, ai sợ ai!

Lăng Hàn cao ngạo nói ra, át chủ bài của hắn nhiều như vậy, hắn tự bảo vệ không thành vấn đề.

- Vậy ngươi đang tự tìm đường chết!

Thạch Nguyên Chẩn nói ra, sát ý bộc phát.

Những người này đều là Đế tử xuất thân Đế tộc, liên thủ sẽ bộc phát uy lực khủng bố, không ai có thể ngăn cản bọn họ.

- Dừng tay!

Trì Mộng Hàm động thân đứng trước người Lăng Hàn, nàng nhìn thoáng qua, quần trắng phiêu động nhẹ nhàng, trên người tỏa ra khí chất khó nói thành lời, ánh mắt nhìn đám người.

- Các ngươi muốn chiến, ta sẽ phụng bồi!

Lúc này nàng quả quyết nói ra, tuy nàng là thiên tài mấy trăm vạn năm khó gặp của Đông Lâm Đế tộc, nhưng đối mặt nhiều Đế tộc như vậy, khẳng định không địch lại.

Đồng đội đồng đội, lúc này phải đứng chung một chỗ.

- Đúng vậy, muốn khi dễ tiểu Hàn tử, ngươi phải qua cửa ải Cẩu gia trước!

Đại Hắc Cẩu cũng đứng ra, cũng đứng song song với Trì Mộng Hàm.

Tống Lam không nói gì, nàng yên lặng đi tới.

Tuy thực lực của nàng không thể địch nổi các Đế tử trước mặt, nhưng đây là thái độ và quyết tâm của nàng.

- Tỷ phu, ta cũng rất muốn theo ngươi!

Trì Mộng San nói ra, nàng không có đi tới:

- Ta đây cổ vũ trợ uy cho ngươi.

- Trì tiên tử, ngươi thật sự muốn đồng sinh cộng tử với tiểu tử này sao?

Bách Lý Xa lạnh lùng nói ra, tuy hắn ái mộ Trì Mộng Hàm, nhưng trả giá cảm tình không chiếm được hồi báo, với tâm tính của hắn, tự nhiên có thể lãnh khốc chém đứt phần tình cảm này.

Trì Mộng Hàm không đáp, trên thân thể tỏa ra ánh sáng và tiến vào trạng thái chiến đấu.

- Tốt! Tốt! Tốt!

Bách Lý Xa ngửa mặt lên trời cười to, trong trận chiến tình cảm, hắn đã bại trong tay Lăng Hàn.

Đã như thế, hắn không chiếm được thì đừng ai nghĩ chiếm được!

- Các vị, xuất thủ một lượt đi!

Hắn nói ra.

Các Đế tử đều gật đầu, vì Mẫu Kim, bọn họ nguyện ý đánh cược một lần, hơn nữa, sau khi rời khỏi đây sẽ chém hết trí nhớ, cho nên, dù giết Đế nữ cũng không sao cả.