Thần Đạo Đan Tôn

Chương 4606




Thân thể Lăng Hàn xuyên qua địa mạch, qua một lúc hắn đi tới địa mạch che giấu.

Ồ?

Lăng Hàn kinh ngạc, trước kia chỉ cảm thấy địa mạch này ẩn nấp, nhưng đi vào mà xem, hắn cảm thấy đây là địa mạch bị trọng thương, cho nên hắn mới không phát hiện.

Hắn sinh ra ý tò mò, muốn biết địa mạch này trọng thương như thế nào, hắn đi dọc theo địa mạch.

Địa mạch trọng thương giống như hoại tử chảy máu, bên trong đầy tụ huyết, muốn tiến lên vô cùng khó khăn.

Tinh thể cũng có sinh mạng, địa mạch tương đương với mạch máu, hiện tại mạch máu bị thương, bên trong tinh thể sẽ sinh ra rác rưởi, tất cả đều là độc tố có hại với võ giả.

Cách làm lý trí là lui lại, địa mạch bị thương thì bị thương, liên quan gì đến hắn chứ?

Nhưng lòng hiếu kỳ của Lăng Hàn rất lớn, hắn mở màn sáng tinh thần và tiến lên.

Chậm một chút thì chậm một chút, luôn luôn có điểm cuối cùng.

Đường này thật khó đi, Lăng Hàn nhíu mày, trong địa mạch tràn ngập vật chất độc tính, giống như hình thành vùng lầy, hắn tiến lên rất gian nan, có mấy lần suy nghĩ lùi lại, nhưng đây chẳng qua là chuyện trong nháy mắt, dùng ý chí kiên định của hắn, sau khi nhận định việc gì, hắn sẽ buông tha hay sao?

Đi chừng một ngày, Lăng Hàn đã đi hai ngàn dặm, rốt cục hắn đi tới cuối địa mạch.

Ở bên ngoài, Lăng Hàn hiện tại đã vượt qua vận tốc âm thanh cả trăm lần, nhưng nơi này rất khó đi, rất khó khăn đi, rõ ràng hoa một ngày một đêm thời gian.

Cũng may, cuối cùng đã đến điểm cuối cùng.

Lăng Hàn quan sát, chỉ thấy điểm cuối địa mạch là một cái động nhỏ.

Lăng Hàn nghĩ tới, chẳng lẽ địa mahcj này bị cái gì xuyên qua nên mới bị thương?

Hắn đào đất đá lên và đi tới.

Mười trượng, trăm trượng, ngàn trượng, Lăng Hàn thâm nhập sâu hơn, hắn phát hiện mình chưa đi tới đầu nguồn.

Ahhh, lực lượng càng mạnh.

Lăng Hàn càng hiếu kỳ, lúc trước ai ném đồ vật xuyên qua địa mạch, tại sao không thu hồi nó?

Ta cũng không tin.

Lăng Hàn càng hiếu kỳ, càng khó khăn hắn càng muốn tìm hiểu nguyên nhân.

Không biết trôi qua bao lâu, hắn đều sắp chạm tới hạch tâm tinh thể, rốt cục hắn tìm ra “đầu sỏ”.

Đó là một tấm da.

Trái tim Lăng Hàn đập mạnh, chẳng lẽ là…

Hắn vươn tay cầm tấm da lên, sau đó mở ra, từng ký hiệu quen thuộc xuất hiện.

Linh đồ năng lượng hủy diệt!

Phần thứ ba!

Lăng Hàn sững sờ, sau đó cất tiếng cười to.

Có ai nghĩ tới đi cướp dâu lại đạt được một góc linh đồ.

Nếu không phải hắn không muốn lưu lại tâm ma, cố ý đi một chuyến, đời này hắn sẽ đi tới nơi đây sao? Hơn nữa, nếu không phải hắn quá hiếu kỳ, sau khi phát hiện địa mạch bị thương và muốn tìm kiếm căn nguyên, hắn làm sao tìm được một góc linh đồ chứ?

Có lẽ đây là trời định.

Ồ, chẳng lẽ là do số mệnh Chân Long phát huy hiệu quả?

Thật, cả quá trình chỉ có thể dùng vận khí để hình dung, liên tiếp trùng hợp, hoàn toàn không liên quan tới trí tuệ.

Mặc kệ, quan trọng chính là kết quả.

Lăng Hàn quay lại, lần này hắn không theo đường cũ, lúc này hắn tới gần địa mạch, sau đó dùng địa khí bao phủ và xuất hiện bên cạnh đám người Đại Hắc Cẩu.

- Thế nào, có phát hiện gì?

Đại Hắc Cẩu hỏi.

Lăng Hàn cười cười:

- Phát hiện rất lớn.

- Là cái gì?

Đại Hắc Cẩu hỏi.

- Giữ bí mật.

- Đi!

Đại Hắc Cẩu và tiểu Thanh Long đồng thời giơ ngón tay giữa lên.

Lăng Hàn cũng không thèm để ý, hắn không có lập tức bắt đầu nghiên cứu linh đồ hủy diệt, mà là tiếp tục đi nghiên cứu trận pháp.

- Họ Lăng, ngươi lừa ta sao!

Giọng nói của Đường Vân Nhi vang lên trong liên tiếp khí.

- Ta lừa ngươi cái gì?

Lăng Hàn cười nói.

- Tinh thể này giới nghiêm, không hạm chỉ được phép vào không cho phép ra, cho dù ta tiến vào cũng không có khả năng mang các ngươi đi.

Đường Vân nhi nói ra:

- Ngươi nói, có phải ngươi lừa ta không, hại ta đi một chuyến tay không!

Lăng Hàn cười cười:

- Hảo hảo hảo, trở về sẽ mời ngươi ăn kẹo?

- Thôi đi, ngươi cho rằng người ta là tiểu hài tử sai!

Đường Vân Nhi hừ một tiếng, nhưng kế tiếp lại nói:

- Còn phải đưa cho ta hai gốc tiên dược ngoài tam tinh!

- Tại sao ngươi không cướp đi!

- Hắc, ta chính là cướp ngươi, như thế nào?

- Tốt, lần này là ta làm ngươi đi vất vả một chuyến, hai gốc tiên dược thì hai gốc tiên dược.

Lăng Hàn cười nói.

- Là tam tinh trở lên.

Đường Vân Nhi cường điệu.

Ahhh, tiểu nha đầu thật không dễ lừa gạt.

- Được, ít nhất là tam tinh.

Lăng Hàn gật đầu.

Đường Vân Nhi lúc này mới thoả mãn, nàng chờ ở bên ngoài tinh vực, nếu tình thế thật nguy cấp, nàng sẽ xông vào cứu người, nhìn xem có thể đào tẩu hay không.

- Như thế nào?

Đại Hắc Cẩu hỏi.

- Phi toa tiến vào không ra được, cho nên, phải xem chúng ta rồi.

Lăng Hàn nói ra.

Đại Hắc Cẩu phiền muộn, nhưng lợi dụng phi toa bỏ chạy, chủ ý này không khó đoán, nếu thật đi lên không trung, nếu bị Mạo, Tống hai nhà chặn đứng, Lăng Hàn không cách nào thi triển tinh bộ, bọn họ sẽ bị áp chế, đến lúc đó trừ vận dụng Thiên Đạo hỏa trong Hỗn Độn Cực Lôi Tháp, khẳng định không còn cách nào khác.

Cứ như vậy, qua một tháng sau, Lăng Hàn tràn đầy tin tưởng, nói:

- Đi, chúng ta đi tới chỗ truyền tống trận.

Lăng Hàn dùng tinh bộ mang theo ba người tới chỗ truyền tống trận kia, đương nhiên là ở cách rất xa, nếu ở gần như lần trước sẽ bị phát hiện, một cao thủ Giáo Chủ cũng có thể trấn áp bọn họ.

Nhưng ở khoảng cách xa như thế, lăng Hàn phát động đồng thuật cũng không thấy được gì.

Không sao, hắn lợi dụng da hư không thú quan sát mặt đất, cũng không dám mạo hiểm xông vào trong truyền tống trận.

Tên cường giả cấp Giáo Chủ đứng ở bên cạnh truyền tống trận, hắn có thể bắt Lăng Hàn trước khi Lăng Hàn kịp phát động truyền tống trận.

Hai ngày sau, Lăng Hàn cảm thấy đã xong nên lùi lại.

Hắn đã sớm mua đủ tài liệu truyền tống trận, hiện tại chỉ cần khắc trận văn là được.

Đến.

Qua bốn ngày sau, Lăng Hàn đã chế thành trận cơ, bởi vì thứ này không cần dùng đầu óc, chỉ cần khắc y như bản gốc là được.

Đương nhiên, không phải trận đạo tông sư, muốn khắc trận vân là chuyện không có khả năng.

- Đến đây đi, ta sẽ mở ra truyền tống trận.

Lăng Hàn nói ra, hắn ném nhiều đạo thạch vào trong truyền tống trận, đây là năng lượng cần thiết của truyền tống trận.

Đại Hắc Cẩu bán tín bán nghi địa nhìn Lăng Hàn:

- Tiểu Hàn tử, đáng tin cậy không?

- Đúng vậy, Long gia cũng lo lắng truyền tống chúng ta vào hiểm địa!

Tiểu Thanh Long hoài nghi.