Thần Đạo Đan Tôn

Chương 4684




Mọi người thấy Phó Cảnh Nguyên khổ cực như vậy, Lăng Hàn thì chắp tay mà đi, dáng vẻ rất nhàn nhã, trong nội tâm bọn họ sinh ra cảm giác hoang đường.

Trời ơi, gia hỏa này quá mạnh.

Phí hết sức lực, rốt cuộc Phó Cảnh Nguyên cũng đánh nát Địa Long, dù sao chỉ là địa khí ngưng tụ thành, nó khuyết thiếu biến hóa, không có khả năng mạnh giống võ giả. 

Thế nhưng mà Lăng Hàn đã ở gần trong gang tấc.

- Ngươi là ai?

Hắn trầm giọng nói, đến lúc này hắn đã tỉnh táo lại. 

Có thể trở thành Đạo tử của Thánh Địa, tâm tính của hắn rất tốt.

- Chúng ta là…

Đại Hắc Cẩu lớn tiếng kêu lên. 

- Trà sữa tam huynh đệ!

Tiểu Thanh Long tiếp lời.

Phốc! 

Không ít người đều sặc nước bọt, khốn kiếp, hai người các ngươi thật khốn kiếp, cái gì trà sữa tam huynh đệ, thật sự là cười chết người.

Phó Cảnh Nguyên lại cười không nổi, võ giả bình thường không thể tiếp xúc với Đế tộc, mặc dù Phó Cảnh Nguyên không thể xưng huynh gọi đệ với Đế tử, với thực lực của Hắc Ma Thánh Địa vẫn có thể biết rõ một chút bí ẩn.

Trà sữa tam huynh đệ? 

Tê, đây không phải là ba người vừa khuấy đảo Phật tộc Tây Thiên vực hay sao, hơn nữa Phật tử Tây Thiên vực chính là Lăng Hàn giả mạo biến thành.

Lăng Hàn!

Phó Cảnh Nguyên lộ ra vẻ mặt đắng chát, hắn nói: 

- Ngươi là Lăng Hàn?

Cái gì, Lăng Hàn!

Trà sữa tam huynh đệ rất trâu bò trong vòng tròn của Đế tử nhưng không đến mức truyền vào tai tất cả mọi người, hai chữ Lăng Hàn lại như sấm bên tai. 

Tất cả mọi người giật mình, gia hỏa này là Lăng Hàn?

Là Lăng Hàn bị chín Đế tộc truy nã?

Đường Dung hiểu ra, khó trách đối phương năm lần bảy lượt trợ giúp chính mình, thì ra hắn là Lăng Hàn. 

Nàng cũng từ muội muội biết được chuyện của Lăng Hàn.

Lăng Hàn mỉm cười:

- Đoán đúng nhưng không có ban thưởng. 

Vẻ mặt Phó Cảnh Nguyên rất phức tạp, lúc người đời bắt đầu truyền lưu danh tiếng Lăng Hàn thì hắn chẳng thèm ngó tới, bởi vì lúc trước Lăng Hàn chỉ là Sinh Đan cảnh, mà hắn đã là Chân Ngã đệ tứ hình.

Chênh lệch cảnh giới to lớn như thế, hắn cần đặt Lăng Hàn trong lòng sao? Mặc cho ngươi thiên kiêu như thế nào đi nữa cũng không cản được một tát của hắn.

Hiện tại mới trôi qua mấy năm? 

Lăng Hàn đã trở thành Chân Ngã đệ nhị hình, mà càng kinh khủng chính là, gia hỏa này có chiến lực cao hơn hắn, mặc dù chỉ cao hơn một tia.

Lăng Hàn trong truyền thuyết còn tinh thông trận đạo, đúng, Địa Long vừa rồi chắc chắn là địa khí biến thành.

- Lăng huynh, tha cho ta một mạng. 

Phó Cảnh Nguyên hạ thấp tư thế, chủ động nhận thua.

Lăng Hàn thản nhiên nói:

- Những người chết trong tay của ngươi, thời điểm bọn họ cầu xin ngươi tha thứ, ngươi có buông tha người nào không? 

Phó Cảnh Nguyên lập tức nghẹn lời.

Đương nhiên không có, nếu có, hắn có thể bảo lưu truyền thuyết ma vương giết người hay không?

Hắn là người thiết huyết vô tình! 

Bị hỏi ngược lại, Phó Cảnh Nguyên cũng biết việc này không có khả năng xong việc, hắn lặng lẽ cầm pháp khí, đó là cây quạt màu đen, phía trên vẽ hình đầu lâu sống động như thật.

- Lăng Hàn, chiến lực của ngươi chỉ mạnh hơn ta một chút mà thôi, muốn giết ta, ha ha, ngươi chưa hẳn có thể toại nguyện!

Phó Cảnh Nguyên nói, hắn lại thẳng lưng lên. 

Không thể xin tha thì hắn phải chiến đấu, võ giả đều có giác ngộ như vậy.

- Phải không?

Lăng Hàn cười một tiếng, hắn gật đầu: 

- Nếu trong vòng ba chiêu không thể giết ngươi, ta sẽ thả ngươi đi.

Nghe nói như thế, ánh mắt Phó Cảnh Nguyên sáng lên.

Hắn không có lòng tin chiến thắng Lăng Hàn, nhưng hắn không cam tâm chịu chết, hiện tại chỉ cần kéo Lăng Hàn ba chiêu, ha ha, chiến lực chỉ hơn một ít, hắn có thể vượt qua dễ dàng. 

Hắn giật mình, hắn cho rằng Lăng Hàn đã sĩ diện, lại không muốn liều cái lưỡng bại câu thương với hắn, cho nên mới làm như thế.

Ha ha, dù sao người trẻ tuổi nóng tính, cần mặt mũi cũng là việc đương nhiên.

Không chỉ hắn nghĩ như vậy, bao quát Đường Dung cũng nghĩ thế. 

Mặc dù bọn họ không thoải mái nhưng Lăng Hàn đã cứu mạng của bọn họ, bọn họ không biết cảm ơn thì chẳng khác gì bạch nhãn lang.

- Tới đi!

Phó Cảnh Nguyên lớn tiếng kêu lên, hắn đã chuẩn bị xong. 

Xèo, hắn xuất thủ trước, nếu chỉ có ba chiêu, hắn phải cường công đánh trước.

Hắn vung cây quạt, đầu lâu trên cây quật biến lớn nhanh chóng, nó lớn khoảng một trượng và há miệng cắn Lăng Hàn.

Lăng Hàn vung quyền oanh kích, bành, đầu lâu bị hắn đánh nát. 

Phó Cảnh Nguyên không thèm để ý chút nào, hắn chỉ cần chống ba chiêu, Lăng Hàn vẫn dây dưa với đầu lâu, khi đó làm sao có thể phân tâm công kích hắn?

Lại đến!

Xèo, hắn xuất ra một quyền tấn công Lăng Hàn. 

Lăng Hàn lại xuất quyền hóa giải dễ dàng.

Nhưng bây giờ chỉ còn lại một chiêu.

Một chiêu có thể giải quyết? Không có ai tin tưởng. 

Quả nhiên, Lăng Hàn không nghĩ liều mạng, cho nên hắn tìm cớ xuống nước.

Tất cả mọi người nói thầm trong lòng, nhưng người nào cũng không dám biểu hiện ra ngoài, bởi vì tên ma vương giết người này sẽ nhớ thù với bọn họ.

Xèo, Lăng Hàn hành động. 

Hắn phát động sát khí xung kích, Phó Cảnh Nguyên kêu lên đau đớn và ngây người tại chỗ.

Bởi vì thực lực của hắn không chênh lệch với Lăng Hàn bao nhiêu, nếu không, khi trúng sát khí xung kích, thức hải của hắn sẽ vỡ nát.

Hiện tại hắn vừa ngây người, bởi vì Lăng Hàn đã giết tới, hắn đấm ra một đấm, thiên đao bộc phát 

Đế thuật!

Phó Cảnh Nguyên vội vàng chống đỡ, nhưng hắn trúng sát khí xung kích, hiện tại còn thừa bao nhiêu chiến lực?

Oanh! 

Thiên đao xẹt qua, thân thể Phó Cảnh Nguyên bị chém thành hai, thân thể hắn hóa thành băng sương, bành, sau đó hắn bị lực lượng hàn băng đánh vỡ nát.

Hắn cũng không có Thế Tử Phù, cho nên hắn chết tại chỗ.

Tê, hô! 

Mọi người trợn mắt nhìn, không phải đã nói chiến lực không kém bao nhiêu hay sao? Tại sao lại bị miểu sát?

Tại sao Phó Cảnh Nguyên lại chết?

Bọn họ nhìn Lăng Hàn, da đầu mọi người tê dại, gia hỏa này cũng quá kinh khủng rồi. 

Thì ra có người thật sự yêu nghiệt tới mức này.

Bọn họ cảm khái, trước đó chỉ nghe qua lời đồn về Lăng Hàn, mặc dù biết hắn cường đại nhưng cũng chỉ có ấn tượng mơ hồ, dường như hắn đánh thắng Đế tử, nhưng kết quả chiến lực mạnh đến mức nào thì bọn họ không biết.

Hiện tại bọn họ đã nhìn thấy tận mắt. 

Đây chính là yêu nghiệt vô thượng!

Lăng Hàn vỗ vỗ tay, nói:

- Lão Hắc, thằn lằn, chúng ta cần phải đi. 

Đại Hắc Cẩu vẫn trang bức, nó chắp tay sau lưng và cười đầy bá khí với mọi người, nói:

- Không nên mê luyến ca, ca chỉ là truyền thuyết! Trà sữa tam huynh đệ, xuất phát!

Tất cả mọi người rung động, hình tượng bá khí của Lăng Hàn vừa rồi sụp đổ. 

- Chờ một chút.

Đường Dung vội vàng kêu lên.

- Đường mỹ nữ, muốn làm gì? Cẩu gia cũng nhắc nhở ngươi, huynh đệ của ta sớm có thê thất, hơn nữa con cháu thành đàn, ngươi cần phải có giác ngộ làm mẫu thân đấy. 

Đại Hắc Cẩu nói chuyện không đứng đắn.