Thần Đạo Đan Tôn

Chương 4692




Thiên địa vạn vật đều có thể thông linh.

Ví dụ đơn giản nhất chính là Bàn Thạch Tổ Vương, vị này lúc ban đầu chỉ là một khối đá bình thường, lại ngoài ý muốn thông linh, từng bước một đi lên con đường cường đại, đạt tới đỉnh phong của thời đại.

Mà Tiên Thiên Thạch Linh ngay từ đầu đã đứng ở đỉnh của thế giới, có thể so với Mẫu Kim, nó trâu bò cỡ nào? 

Loại bảo vật này một khi thông linh, điểm xuất phát của nó sẽ là Thánh Nhân.

Trong lịch sử thật sự có Tiên Thiên Thạch Linh thông hiểu trí tuệ, hành tẩu thiên hạ, nó cường đại hơn Thánh Nhân vô số lần, có thể xưng là Chuẩn Đế!

Trong thời đại thiên hạ không đế, nếu Tiên Thiên Thạch Linh làm ác, như vậy thiên hạ đại loạn, nếu làm người tốt, thiên hạ đại bình. Đương nhiên, nếu thiên hạ có đế, Tiên Thiên Thạch Linh chỉ có thể nói nói sinh không gặp thời, Chuẩn Đế trâu bò cũng không có khả năng sánh ngang Đại Đế. 

Nhưng Tiên Thiên Thạch Linh trâu bò như thế nhưng xưa nay chưa nghe có tiền lệ thành Đế.

Thế gina có rất nhiều kẻ tầm thường, thậm chí tảng đá cũng có thể đắc đạo, nhưng Tiên Thiên Thạch Linh ngay từ đầu đứng ở đỉnh thế giới lại không được, đây là việc làm người ta thổn thức.

Có lẽ, không trải qua con đường bình thường bước tới đỉnh phong, như vậy không có khả năng trùng kích cảnh giới tối cao. 

Đầu tiên không quan tâm tới việc này, vấn đề là, nếu như Tiên Thiên Thạch Linh thực sự thông linh, nó chính là Chuẩn Đế!

Chuẩn Đế trâu bò cỡ nào?

Nhớ lại Đa Gia Phật liền biết, gần như có thể giết sạch Thánh Nhân trong thiên hạ. 

Lăng Hàn lập tức nảy sinh ra ý muốn rời đi, nơi đây không nên ở lâu, có trời mới biết vị Tiên Thiên Thạch Linh kia vừa mới thông linh hay rời đi từ lâu.

Chờ chút.

Hắn nhìn thấy xác ngoài của Tiên Thiên Thạch Linh, mặc dù không còn Thạch Linh, xác ngoài của nó rất bất phàm. 

Thu!

Lăng Hàn đi về phía trước, hắn dự định lấy vật này đi, dù là không bằng tài liệu chung cực nhưng cũng trân quý tới mức vô giá.

Đã vào bảo sơn thì không thể về tay không. 

- Ai!

Một tiếng thở dài vang lên, tiếng thở dài vang vọng bên tai Lăng Hàn.

Tiếng thở dài rất nhẹ nhưng Lăng Hàn nổi da gà. 

Khốn kiếp, sợ cái gì gặp cái gì!

Hắn chậm rãi xoay người lại, chỉ thấy sau lưng xuất hiện một lão giả, người này quá mức bình thường, thuộc về loại người ném ra đường cái có thể nắm được một bó to, tại sao lão gia gia xuất hiện ở nơi này?

- Tiền bối, quấy rầy! 

Lăng Hàn nghiêm túc nói ra, đồng thời hắn chuẩn bị kỹ càng, tùy thời lợi dụng địa mạch bỏ chạy.

- Người trẻ tuổi không cần khẩn trương, lão hủ cũng sẽ không ăn ngươi.

Lão giả ho khan thoáng một tiếng, thân thể đang run rẩy, hắn như ngọn nến le lói trước gió, lúc nào cũng có thể dập tắt sinh mệnh. 

Lăng Hàn nhếch miệng cười một tiếng, trong lòng của hắn bồn chồn, tin ngươi mới là có quỷ.

Hắn không xác định lão giả này có lai lịch gì, chẳng lẽ là vì Tiên Thiên Thạch Linh mà đến?

- Không biết tiền bối xưng hô như thế nào? 

Hắn nói.

Lão giả không khỏi cười một tiếng:

- Ngươi muốn dò xét sâu cạn của lão hủ? Ha ha, cũng được, lão hủ họ Cát, tên Thiên Thu. 

- Tên rất hay, công ở Thiên Thu, tiền bối đại khí.

Lăng Hàn lập tức vỗ mông ngựa.

Cát Thiên Thu cười ha ha, nhưng hắn lại ho khan giống như có thương thế. 

- Người trẻ tuổi, miệng của ngươi rất tốt. Tốt rồi, đến nói cho lão hủ, hiện tại là lúc nào rồi?

A, ngươi vẫn ở nơi này, không biết xưa nay là năm nào sao?

Lăng Hàn nói: 

- Tiền bối, trong tinh không không có năm tháng thống nhất, vãn bối cũng không biết nói như thế nào.

- Ha ha, đúng rồi.

Cát Thiên Thu vỗ trán một cái, cười nói: 

- Ngươi xem ta già rồi, thật sự là già hồ đồ. Tổ Vương gần đây nhất gọi là gì?

- Không biết.

Lăng Hàn lắc đầu, hắn nhìn thấy Cát Thiên Thu lộ ra vẻ nghi hoặc, hắn vội vàng nói: 

- Ngàn vạn năm trước, hư hư thực thực có một vị Tổ Vương đắc đạo, nhưng phát sinh náo động lớn, lịch sử bị chôn vùi, cho nên, lai lịch vị Tổ Vương kia không có người nào biết.

Cát Thiên Thu giận dữ, hắn hừ một tiếng:

- Mấy lão gia hỏa bất tử kia, quả nhiên còn không chịu an phận! 

Lăng Hàn rung động, giống như vị Cát đại gia này biết rõ nội tình!

Hắn có lòng hiếu kỳ vô cùng lớn, hắn hỏi:

- Tiền bối, ngươi biết náo động là gì sao? 

- Tiểu tử, lòng hiếu kỳ của ngươi lớn thế sao?

Cát Thiên Thu cười hỏi.

- Ta thấy tiền bối nhiệt tình nên mới đánh bạo hỏi thêm mấy câu. 

Lăng Hàn nói, thời điểm hắn muốn chọc giận người khác có thể làm người ta phát điên, nhưng nói ngọt sẽ làm người khác vui vẻ vẻ.

Cát Thiên Thu cười ha ha, nói:

- Ngươi bây giờ quá yếu, có một số việc còn chưa thích hợp biết rõ, đối với ngươi chỉ có hại vô ích. 

Có thể nói ra câu nói này, nói rõ lão gia tử là người giảng đạo lý.

Lăng Hàn hơi trấn định, đánh bạo hỏi:

- Tại sao tiền bối ở nơi này? 

- Ngươi thật ra muốn hỏi Tiên Thiên Thạch Linh đi nơi nào sao?

Cát Thiên Thu lại hỏi lại.

Ách, gừng càng già càng cay. 

Lăng Hàn cười một tiếng:

- Vãn bối rất hiếu kì.

Cát Thiên Thu lắc đầu: 

- Thời điểm lão hủ tới đây, Tiên Thiên Thạch Linh đã không còn ở đây, cũng không biết nói là chính mình thông linh hay bị người ta luyện thành phân thân.

Lăng Hàn kinh ngạc, lão gia tử đã ở đây rất lâu, thời gian Tiên Thiên Thạch Linh biến mất còn sớm hơn thời điểm hắn tới đây, cực lỳ có thể là ngàn vạn năm trước.

Nhưng mà lão gia tử có thể sống lâu như thế sao? 

Dường như nhìn ra Lăng Hàn nghi hoặc, Cát Thiên Thu cười nói:

- Có một thứ thần kỳ gọi là Thái Cổ Nguyên Nê, phong ấn ở trong đó, sinh mệnh sẽ tạm ngừng trôi qua, cho nên ngủ một giấc thật dài như giấc chiêm bao, lúc thức lại là thời điểm thương hải tang điền.

Lăng Hàn lập tức nghĩ đến Tiểu Thanh Long, hắn là ấu tử của Chân Long, nếu tính một chút, hắn bao nhiêu tuổi rồi? Sớm nên biến thành tro, nhưng bây giờ lại giả nai tơ khắp nơi, còn thích trang bức. 

Hiển nhiên, Tiểu Thanh Long trước kia vẫn bị vây bên trong Thái Cổ Nguyên Nê.

Nhưng Lăng Hàn cũng không hiểu, sống đương thời có gì không tốt, có thân bằng hảo hữu của mình, ngủ một giấc thật dài đã qua ngàn vạn năm, cả thế gian không quen không biết, không cảm thấy quá mức cô đơn sao?

Chắc là có nguyên nhân gì đó nhất định phải vượt qua tháng năm lâu như vậy sao? 

Cát Thiên Thu hỏi Lăng Hàn rất nhiều chuyện, ví dụ Chân Long uyên mở ra chưa, thời thế hiện tại thế nào, có âm hồn xâm lấn hay không, hắn có vẻ mặt vô cùng bình tình, sau khi nói tới biển máu chôn vùi vô số Thánh Nhân thi thì lão gia tử giận dữ, hắn vô cùng đáng sợ.

- Tốt rồi, ngươi có thể rời đi, lão hủ còn phải ngủ tiếp mấy năm.

Lão gia tử bắt đầu xoay người rời đi. 

Chỉ là mấy năm sao?

Lăng Hàn nói thầm trong lòng, trong miệng mình mấy năm thật sự là mấy năm, nhưng vị Cát đại gia nói mấy năm có phải mấy vạn năm hay không?

Được rồi, đầu tiên là đi thôi. 

Người mạnh như thế hạ lệnh trục khách, chẳng lẽ còn có thể dây dưa? Mặc dù lão gia tử nhìn không ra tính tình, nhưng cường giả nào không phải nhất ngôn cửu đỉnh, có thể cho người ta cò kè mặc cả?

Lăng Hàn rất thức thời, hắn bước ra ngoài động quật, hắn phát động Tinh Bộ cấp tốc rời đi.

- Thì ra mới trôi qua ngàn vạn năm. 

Cát Thiên Thu thì thào:

- Huyền Thái Vũ, ngàn vạn năm trước ta thua ngươi, theo lý thì ta nên theo gió trôi qua, nhưng hắc ám sắp nuốt trời, lão hủ chỉ có thể dùng bộ thân thể này đấu với trời, đấu với người một hồi, nếu có thể thành đạo sẽ báo thù cho ngươi, cũng không uổng công chúng ta đấu nhiều năm như vậy!