Thần Đạo Đan Tôn

Chương 4869




Bỏ ra chút công phu, Lăng Hàn đã vứt bỏ Khổng Vô Dạng.

Lăng Hàn lắc đầu, nếu như thập biến không suy yếu thực lực của hắn, mà là tăng cường, hắn sẽ sợ đánh một trận? Nếu như Khổng Vô Dạng không phải Đế tử, vậy hắn phát động sát khí xung kích cũng có thể làm đối phương phải quỳ xuống chờ hắn chinh phục.

Đáng tiếc, hiện tại chỉ có thể nhìn gia hỏa này khoa trương.

– Có có ba linh thân, sau khi dung hợp toàn bộ dung hợp thì ta là long hay là trùng, tất cả đều có thể thấy được.

– Hiện tại, ngươi cứ đắc ý đi.

Nhưng mà, Khổng Vô Dạng nhanh chóng báo chuyện Lăng Hàn tu luyện xảy ra vấn đề truyền bá rộng rãi, một truyền mười, mười truyền trăm, người trên toàn đảo đều nhanh chóng biết rõ.

Không ít người đều có suy nghĩ săn giết Lăng Hàn.

Rất đơn giản, Lăng Hàn mạnh đến mức không thể tưởng tượng nổi, ngay cả thế hệ hoàng kim cũng bị nghiền ép hai người, có thiên tài nào quật khởi một cách vô duyên vô cớ hay không?

Cho nên, trên người Lăng Hàn khẳng định cất giấu đại bí mật, có được, nói không chừng sẽ biến mình thành Lăng Hàn thứ hai.

Trên đảo sóng ngầm phun trào, rất nhiều người lặng lẽ gia nhập vào đội ngũ đuổi bắt Lăng Hàn.

Nếu như thành công bắt giết, khi đó có thể im lặng phát tài, bằng không thì tin tức truyền ra, có lẽ mình sẽ biến thành mục tiêu kế tiếp.

Tình cảnh của Lăng Hàn càng ngày càng hỏng bét, người muốn giết hắn cũng không phải một hai người, mà là một đoàn.

Còn tốt, hiện tại cũng chỉ có Giáo Chủ nhị tinh trở lên mới có thể uy hiếp được hắn, đương nhiên, ngoại trừ Đế tử, bọn họ mang bảo vật Đại Đế cho nên không sợ sát khí xung kích, Lăng Hàn không có cách nào.

Nhưng Đế tử vốn không nhiều, hơn nữa phân tán ở chín mươi chín con đường, cho dù vận khí của Lăng Hàn có kém, Đế tử trên đoạn đường này là nhiều nhất, như vậy cũng không có khả năng nhiều đến tình trạng không hợp thói thường, ba năm người là hết cỡ.

Dưới tình huống như vậy, Lăng Hàn gần như không có khả năng lại đi thu hoạch lôi đình tinh thể, hắn chỉ có thể chờ người khác gom góp đủ tinh thể, Lôi Đình Cự Nhân thoát khốn, từ đó hắn có thể rời khỏi hòn đảo này.

Thấm thoát, hai tháng qua đi.

Trong thời gian này, Lăng Hàn không ngừng bị người truy sát, thực lực yếu bị hắn giết một nhóm, thật sự cho rằng hắn là hổ xuống đồng bằng, người nào cũng có thể lấn hắn? Nhưng có rất nhiều người hắn không giải quyết được, không thể không tránh né khắp nơi.

May mắn hòn đảo rất lớn, bằng không trên biển không thể đi, tình cảnh của hắn khẳng định sẽ hỏng bét hơn nữa.

Cuối cùng, Lôi Đình Cự Nhân thoát khốn.

Lăng Hàn xông ra khỏi lôi đảo trước tiên, hắn đi tới hòn đảo kế tiếp… Nếu như nó tồn tại

Hắn chỉ cần thêm mười hai giọt Long Tiên, khi đó tất cả linh thân của hắn sẽ dung hợp, cho nên hắn nhất định phải nắm chặt thời gian.

Hắn là người lên đảo đầu tiên, hắn nắm giữ ưu thế thật lớn.

Hắn đạp không mà đi, giẫm lên sợi tơ quy tắc, một đường bay đi còn nhanh hơn bè gỗ rất nhiều.

Mười ngày sau, hắn thấy được hòn đảo thứ năm

Quang minh vạn trượng.

Hắn bước lên hòn đảo, hắn nhìn thấy cây cỏ đang phát ra hào quang, sáng đến mức mắt hắn như bị mù.

Khốn kiếp, nếu như không thể mở mắt ra, làm sao tìm đồ?

Qua thật lâu, rốt cục hắn cũng thích ứng.

Hắn đi khắp đảo tìm cự nhân, ách, cự nhân cũng tỏa ra ánh sáng rực rỡ

Cũng kịch bản cũ, Lăng Hàn bắt đầu tìm kiếm quang minh tinh thể.

Vô cùng, vô cùng khó tìm.

– Cảm giác mắt chó sắp bị mù, làm sao tìm được?

– Lão Hắc ở đây sẽ dễ tìm hơn hay sao?

Lăng Hàn vừa mắng vừa tìm kiếm.

Hiện tại hắn chỉ có thực lực tam biến, hắn càng khó đánh nhau với hung thú, tuyệt đại bộ phận đều là hắn bỏ chạy, bởi vậy, hắn hiện tại chỉ có thể lục lọi tìm quang minh tinh thạch

Cũng may, hắn có ưu thế tiên cơ, sau hai mươi ngày, hắn gom góp được một trăm viên quang minh tinh thể.

Qua bốn mươi ngày sau, những người khác cũng lần lượt lên đảo.

Từ đó có thể thấy được, mặc dù trước đó Lăng Hàn bỏ thời gian ra nghiên cứu sợi tơ quy tắc là hoàn toàn đáng giá, hơn nữa là siêu giá trị.

Bởi vì ánh sáng chói mắt làm mù mắt người khác, tự nhiên làm đám người truy sát Lăng Hàn biến thành vô cùng khó khăn, từ đó Lăng Hàn không cần phiền toái như trước.

Lại qua bốn tháng, Lăng Hàn gom góp được bốn trăm viên quang minh tinh thể.

Hắn lập tức dung hợp linh thân, sau đó đi hối đoái long tiên bổ sung cảm giác đói bụng.

Quả nhiên, hắn cảm giác bản ngã lớn mạnh, nhưng cuối cùng, lực lượng của hắn lại giảm xuống nhị biến.

Một năm qua đi, nhưng Quang Minh Cự Nhân vẫn không có thoát khốn, bởi vì nơi này hoàn cảnh đặc thù, muốn tìm được quang minh tinh thể cực kỳ khó khăn.

Mỗi người đều có thu hoạch quá mức bé nhỏ, bao quát Lăng Hàn cũng giống vậy, nhưng đã bị vây trên đảo, mọi người chỉ có thể kiên trì.

Lại là ba tháng trôi qua, Quang Minh Cự Nhân đã thoát khốn.

Lúc này mọi người lại đào vong.

Lăng Hàn trước tiên đạp không bay đi, mười ngày sau, hòn đảo thứ sáu xuất hiện.

Trên đảo có đủ màu sắc, hòn đảo màu sắc lộng lẫy và cực kỳ xinh đẹp.

A, đây là đảo gì?

Lăng Hàn đạp lên, hắn lập tức cảm giác đầu óc choáng váng.

Hắn vội vàng mở màn sáng tinh thần ra bảo vệ bản thân, cũng ngăn cách hoàn cảnh đặc thù chung quanh.

Độc!

Hắn lập tức ý thức được đây là một hòn đảo đầy độc, mỗi một cây hoa cỏ đều tỏa ra độc khí, cho nên, hắn suýt chút nữa đã hôn mê.

Khó trách hòn đảo này đẹp thế, độc là thứ rất xinh đẹp nhưng lại vô cùng nguy hiểm.

Mặc kệ, hắn đi trước cự nhân trên đảo này, đó là cự nhân đầy màu sắc, muốn Lăng Hàn tìm kiếm thất sắc tinh thể hối đoái long tiên.

Không có lãng phí thời gian, Lăng Hàn lập tức xuất động.

Trong tay hắn nắm giữ ưu thế thời gian, hắn không thể lãng phí.

Thời gian trôi qua nhanh chóng, thời điểm nhóm người đầu tiên lên đảo thì Lăng Hàn đã có thể hối đoái hai giọt Long Tiên.

Hắn tiếp tục tìm kiếm, bởi vì thực lực giảm xuống, hắn không thể làm gì được hung thú, chỉ có thể né tránh.

Lại qua ba tháng, thất sắc tinh thể trong tay hắn đạt tới bốn trăm viên.

Lăng Hàn không có lập tức đi hối đoái, hắn quyết định tích lũy tám giọt long tiên.

– Lăng Hàn!

Oanh, Khổng Vô Dạng giết tới, hắn xuất một chưởng, lực lượng Giáo Chủ sôi trào.

Nhiều ngày đi qua, thực lực của hắn tiến thêm một bước dài, mặc dù còn không có bước vào nhị tinh nhưng không còn xa.

Rất bình thường, Lăng Hàn có thể lấy được long tiên, chẳng lẽ hắn không được sao?

Lăng Hàn không có ham chiến, hắn lập tức bỏ chạy.

– Ha ha, chạy đi đâu!

Lại có bàn tay che khuất bầu trời.

Đó lại là một tên Đế tử, Kim Đỉnh Đế tộc Thạch Hào, cũng là thế hệ bạch ngân.

Trên đảo này có hai tên thế hệ bạch ngân, không biết bọn chúng liên thủ khi nào.

Lăng Hàn hừ một tiếng, hắn phát động Phượng Dực Thiên Tường, hắn xuyên qua khe hở trước khi hai tên Đế tử hình thành xu thế vây kín.

– Ghê tởm!

Khổng Vô Dạng tức giận, lần này lại để Lăng Hàn chạy thoát.

– Đuổi theo!

Hắn và Thạch Hào truy kích Lăng Hàn, nhưng Phượng Dực Thiên Tường quá nhanh, cho dù hai người toàn lực truy kích cũng vô dụng, bọn họ đã mất dấu.

– Không sao, kẻ này tu luyện xảy ra vấn đề, chiến lực không ngừng giảm xuống.

– Lần sau gặp lại sẽ giết hắn dễ như trở bàn tay.