Thần Đạo Đan Tôn

Chương 4891




Hải Ngạc Trương khiếp sợ không gì sánh nổi.

Đây là một Hóa Linh cảnh đấy, cũng quá kinh khủng, phải biết hắn là Giáo Chủ lục tinh, đối phương va chạm khí lực với mình mà không lam vào hạ phong, thực lực như vậy quá nghịch thiên.

Hắn là người nâng lên được, thả xuống được, lúc này gật đầu:

– Hai thủ hạ của ta mắt mù, ta thay bọn họ xin lỗi ngươi!

Hóa Linh cảnh đi khiêu khích Giáo Chủ, từ tôn ti võ đạo, đây là tội đại nghịch, Giáo Chủ hoàn toàn có thể giết ngươi.

Uy thế của Giáo Chủ cho phép khinh thường?

Nhưng Lăng Hàn lại đánh cướp hai người kia, cũng không có muốn mạng của bọn họ, từ điểm đó đã cực kỳ rộng lượng.

Bởi vậy, Hải Ngạc Trương phát hiện Lăng Hàn có chiến lực Giáo Chủ thì thay thủ hạ xin lỗi Lăng Hàn.

Lăng Hàn cười một tiếng:

– Trương lão đại khách khí.

– Xem như nhận lỗi, ta mời ngươi ăn cơm.

Hải Ngạc Trương rất trực tiếp.

Lăng Hàn nói khéo từ chối, Hải tộc ăn uống nuốt sống, lại không cần củi lửa, hắn có thể ăn nhưng không nuốt vô.

– Lão đại!

Lúc này, một tên người cua xông vào.

– Xảy ra chuyện gì?

Hải Ngạc Trương nhìn hắng, hơi vẻ bất mãn, gia hỏa này vội vàng hấp tấp, quên mình bình thường dạy bọn chúng thế nào sao?

– Có tin tức của Lam Tinh công chúa.

Người cua vội vàng nói.

– Ân?

Hải Ngạc Trương lập tức đứng lên.

Lăng Hàn cũng kinh ngạc, không nghĩ tới chạy tới đây một chuyến lại có thu hoạch ngoài ý muốn.

Hải Ngạc Trương do dự, hắn cũng không có tránh né Lăng Hàn, hỏi:

– Tin tức gì?

– Có người nói nắm giữ tin tức Lam Tinh công chúa, đang bán ở khắp nơi.

Người cua người nói.

Hải Ngạc Trương hừ một tiếng, nói:

– Thật to gan, dám dùng tin tức này bán kiếm tiền!

Lăng Hàn kinh ngạc, nghe khẩu khí của Hải Ngạc Trương, giống như vẫn hướng về Lam Tinh Vương thất, vậy tại sao hắn còn phải rời khỏi quân đội chạy tới nơi này làm lão đại?

Hải Ngạc Trương nhìn về phía Lăng Hàn, hắn cười một tiếng:

– Xem ra, chúng ta tạm thời không thể cáo biệt.

– Ha ha.

Lăng Hàn cũng cười một tiếng, hiện tại tất cả mọi người đang tìm kiếm Lam Tinh công chúa, đây không phải bí mật gì.

– Dẫn đường.

Hải Ngạc Trương nói với người cua.

Bọn họ xuất phát và đi tới một nơi trong thành.

Không nghĩ tới, nơi này còn phải xếp hàng, người bán tin tức nói rõ, bọn họ đến tìm hiểu chuyện Lam Tinh công chúa mất tích.

Lần lượt có người đi ra, lập tức bước nhanh rời đi.

Hắn đạt được manh mối và đi tìm?

Thật vất vả, cuối cùng đến phiên Lăng Hàn cùng Hải Ngạc Trương.

Hai người đi vào, chỉ bên trong nơi này là một xà nhân, mặc dù mọc ra mặt người nhưng mái tóc là tiểu xà đang ngủ say.

– Thì ra là con rắn nát nhà ngươi!

Hải Ngạc Trương lập tức hừ một tiếng, ánh mắt bắn ra sát ý.

– Trương tướng quân bớt giận!

Xà nhân vội vàng cười nói:

– Ta làm bản phận quốc dân, kiếm được đều là tiền quy củ.

– Ta đã sớm không phải tướng quân vương quốc.

Hải Ngạc Trương lắc đầu, nhưng ánh mắt lại mang theo một tia nhớ mong.

– Trương tướng quân, ngươi coi thường năng lực tình báo của ta sao?

Xà nhân cười nói, hắn nhìn về phía Hải Ngạc Trương và nháy mắt:

– Xem tình nghĩa với Trương tướng quân, ta giảm cho ngươi sáu thành, thu ngươi mười hai giọt ốc biển tinh.

– Ngươi thật dám mở miệng!

Hải Ngạc Trương hừ một tiếng, nói:

– Công chúa vương thất cũng thành công cụ kiếm tiền của ngươi?

– Hắc hắc, dưới tay ta nuôi nhiều tiểu đệ như vậy, dù sao cũng phải kiếm miếng cơm ăn! Trương tướng quân ngươi cũng không phải trông coi một đám người, ăn uống ngủ nghỉ đều cần quản, khẳng định sẽ hiểu ta.

Xà nhân bày ra thái độ khiêm nhường.

Hải Ngạc Trương do dự, hắn ném ra một cái bình, sau đó nói:

– Nếu như ngươi cho ta tin tức giả, vậy ngươi tự chặt đầu đi.

– Yên tâm, ta từ trước đến nay làm ăn thành tín, tuyệt không hại người.

Xà nhân cười híp mắt thu cái bình.

– Nói đi.

Hải Ngạc Trương trầm giọng nói, sắc mặt không dễ nhìn.

– Ở một chỗ cách rãnh biển đông Lục Nguyên hai mươi dặm, có người nhặt được vòng tay công chúa rơi xuống.

Xà nhân nói ra tin tức.

Lời này đánh giá mười hai giọt ốc biển tinh, hơn nữa còn là trong tình huống giảm sáu phần?

Lăng Hàn biết rõ, ốc biển tinh chính là bảo vật cực kỳ trân quý tại Lam Tinh Vương quốc, có thể trợ giúp Hải tộc tăng lên huyết mạch.

Hải Ngạc Trương lập tức quay người rời đi.

Lăng Hàn tự nhiên cũng đi theo, thời điểm bọn họ đi ra, bọn họ phát hiện cửa ra vào đã bị người ta dọn bãi, hơn hai mươi tên thủ vệ trấn tràng, cũng xua đuổi những người khác sang hai bên.

Một tên nam tử mang giáp trụ màu vàng đi tới, không nhìn ra vết tích Hải tộc trên người hắn, chỉ có hai tay là hình móng vuốt, tản ra hàn ý đáng sợ.

Nhìn thấy Hải Ngạc Trương cùng Lăng Hàn lúc, hắn hừ một tiếng, nói:

– Không nên cản đường của bản vương tử, mau cút!

Bản vương tử?

Lam Tinh Vương quốc cũng không có vương tử.

– Tiêu Đắc Lặc!

Hải Ngạc Trương mở miệng, ánh mắt nhìn nam tử mặc giáp trụ.

– A, bản vương tử cho rằng là ai, thì ra là Trương tướng quân.

Tiêu Đắc Lặc cười ngạo nghễ, nói:

– Nhưng mà, nghe nói Trương tướng quân đã giải ngũ về quê rồi?

– Hừ, nếu Địa Minh quốc dám đụng, các ngươi vẫn có thể nhìn thấy ta trên chiến trường!

Hải Ngạc Trương đối chọi gay gắt.

Thì ra người này là vương tử Địa Minh quốc.

Vị hôn thê mất tích, hắn ra mặt tìm kiếm cũng hợp tình hợp lý, nhưng thái độ cũng quá khác người, còn không chưa lấy được công chúa đã xem đây là lãnh thổ của mình?

Tiêu Đắc Lặc lại cười ha hả:

– Trương tướng quân nói đùa, đợi bản vương tử cưới Lam Tinh công chúa, Địa Minh, Lam Tinh sẽ là người một nhà, sao lại có câu chuyện xâm chiếm?

– Ha ha.

Hải Ngạc Trương chỉ cười một tiếng, hắn nghênh ngang rời đi.

Lăng Hàn tự nhiên sẽ không đi nói chuyện với vương tử Địa Minh quốc, hắn đi theo Hải Ngạc Trương.

Ngược lại Tiêu Đắc Lặc, ánh mắt của hắn dừng lại trên thân Lăng Hàn một chút, dường như kỳ quái tại sao Hải Ngạc Trương lại đi chung với Nhân tộc.

Nhưng hắn nhanh chóng thu hồi ánh mắt, nhanh chân đi vào trong phòng.

Vị hôn thê mất tích, không quản là tự mình chạy hay bị người bắt đi, với hắn đều là chuyện mất mặt, cho nên, công chúa mất tích nhất định phải nhanh chóng tìm trở về.

Lăng Hàn đi theo Hải Ngạc Trương, rất nhanh, bọn họ ra khỏi thành và đi tới rãnh biển to lớn, trong rãnh biển có lượng lớn rong biển màu xanh, khó trách được xưng là rãnh biển Lục Nguyên.

Đi dọc theo rãnh biển một hồi, Hải Ngạc Trương ngừng lại, hắn đang tìm kiếm.

Nơi này có vết tích đánh nhau.

Nhưng mà, đây là đáy biển, sẽ có hải lưu phun trào, đã qua nhiều ngày như thế, làm sao còn cái gì lưu lại.

Một lúc sau, Hải Ngạc Trương lắc đầu, hắn lộ ra vẻ mặt thất vọng.

Manh mối lại đứt mất?

Không thể tìm tới đầu mối hữu dụng, Hải Ngạc Trương cảm xúc không cao, hắn cười với Lăng Hàn một tiếng và rời đi.

Lăng Hàn đi một lúc, đáng tiếc hắn cũng không có nắm giữ thời gian quy tắc, nếu không ngược dòng tìm hiểu thời gian có thể sẽ có phát hiện.

Trước đó hắn hoài nghi Lam Tinh công chúa đào hôn, nhưng nếu nơi này phát hiện vết tích đánh nhau, thậm chí còn có vòng tay của công chúa, vậy nói rõ, vị công chúa đang bị ép buộc.

Hả?

Nơi xa, Tiêu Đắc Lặc đang bơi đi thật nhanh, sau lưng có một đội vệ binh, phô trương rất lớn.