Thần Đạo Đan Tôn

Chương 4921




Thủy Nhất cũng đi tới, hắn đứng tại nơi không khác gì Lăng Hàn.

– Không sử dụng bí pháp, ta chỉ có thể đi tới nơi này.

Hắn nói.

Lăng Hàn gật đầu, hắn hét lớn một tiếng, hắn xuất quyền giống như có địch nhân trước mặt, hắn muốn giết ra một con đường máu.

Đây là dấu hiệu, hắn muốn vượt mọi chông gai, không ngừng tiến lên.

Nhưng khi cách hòn đảo một dặm, Lăng Hàn bị cản lại lần nữa.

Lực cản đã lớn đến mức độ hắn không thể tiến lên.

Thực sự tiến lên không được nữa?

Lăng Hàn vận chuyển năng lượng hủy diệt, hắn không ngừng xuất quyền và tiến lên.

Năng lượng hủy diệt quả nhiên trâu bò, hắn hiện tại đã có tám góc, chỉ còn một bước là đạt tới trạng thái hoàn mỹ.

Nhưng sau khi đi được nửa dặm, hắn đã không có lực tiến lên phía trước.

Lực cản càng lớn, cho dù cấp độ năng lượng hủy diệt cao hơn nữa cũng không thể làm gì.

Giống như con dao chém kiếm bùn, nhưng nếu kiếm bùn là ngọn núi lớn, ngươi chém như thế nào?

Hỗn Độn Cực Lôi tháp!

Lăng Hàn lại sử dụng át chủ bài, Chuẩn Đế binh lơ lửng trên đầu và hóa giải một bộ phận lực cản, từ đó hắn có thể tiến lên.

Cuối cùng, hắn đặt chân lên hòn đảo, nhưng sau khi đi tới một bước này, hắn thực sự không thể tiến lên, trên đảo có lực cản vô cùng lớn.

Ánh mắt Lăng Hàn dò xét, trên mặt lộ ra thần thái kinh ngạc, bởi vì từ nơi này nhìn thấy cảnh tượng khác với bên ngoài.

Nơi này có từng hoa văn màu vàng giống như một loại quỹ tích nào đó, nhưng Lăng Hàn chỉ nhìn lướt qua, hắn lại bị lực cản đẩy ra ngoài.

Bành, hắn bị ném ra ngoài như tảng đá.

Kể từ đó, những hoa văn màu vàng biến mất.

Nội tâm Lăng Hàn rung động, lực cản trên đảo vô cùng cường đại, nhưng vẫn có khả năng lên đảo, những hoa văn màu vàng kia đại biểu cái gì?

Một loại công pháp nào đó?

Không giống.

Lăng Hàn lắc đầu, chẳng lẽ là đường đi?

Nếu đi theo con đường này lên đảo có thể không bị lực cản ảnh hưởng?

Lăng Hàn trọng chấn cờ trống, hắn xông lên hòn đảo lần nữa.

Tất cả như cũ, hắn ra sức tiến lên, át chủ bài ra hết, hắn lại bước lên hòn đảo lần nữa, chỉ thấy hoa văn màu vàng lại xuất hiện.

Hắn vội vàng ghi nhớ, chỉ trong náy mắt hắn đã bị đẩy ra ngoài.

Lại đến, lại đến.

Lăng Hàn tràn đầy phấn khởi, hắn không ngừng lao tới.

Không lâu lắm, bành, hắn bay ra ngoài

Thủy Nhất nhìn hắn đi tới, hắn cũng phải im lặng.

Ngươi xem nơi này thành cái gì, trò chơi sao? Có chơi vui như vậy sao?

Một lần lại một lần, Lăng Hàn bất khuất, mỗi một lần bị đánh bay ra ngoài, hắn đều ghi nhớ một phần hoa văn trong lòng, mặc dù tiến độ rất chậm nhưng vẫn có tiến triển.

Mấy ngày sau, đám người Dương Dịch Hoàn cũng chạy tới, bởi vì hòn đảo này không lớn, đứng ở vị trí của bọn họ cũng nhìn thấy Lăng Hàn không ngừng bị bắn ngược ra ngoài.

– Hắn đang làm gì?

Thấy Lăng Hàn “chơi vui quên cả trời đất, ba người Dương Dịch Hoàn đều khó hiểu

– Ách!

Thủy Nhất nhún vai, biểu thị chính mình không biết rõ tình hình.

Xèo, chỉ thấy Lăng Hàn lại bị bắn bay ra ngoài.

– Lăng huynh, chơi rất vui sao?

Dương Dịch Hoàn không nhịn được cười nói.

Lăng Hàn quay trở về, hắn gật đầu nói:

– Chơi vui.

Nói xong, hắn lại đi lên hòn đảo.

Dương Dịch Hoàn, Hà La, Phong Diệu Lăng đều lắc đầu, bọn họ nhiều lần đi vào Đế lộ, tự nhiên biết rõ hòn đảo này không thể cưỡng ép đặt chân, nhất định phải kiên nhẫn chờ đợi, chờ đến sức cản yếu bớt và biến mất.

Nhưng mà, Lăng Hàn liên tục vượt qua lực cản, bọn họ nhìn thấy mà khiếp sợn

Bởi vì Lăng Hàn chẳng những bước lên hòn đảo, thậm chí còn đi đi một bước.

Cái gì!

Bốn người Dương Dịch Hoàn đều kinh hãi, đừng nhìn đây là một bước nhỏ nhưng nó lại là một bước rất lớn.

Có một bước này, sẽ có bước thứ hai sao?

Trong ánh mắt khiếp sợ của mọi người, quả nhiên Lăng Hàn bước ra bước thứ hai, vững vàng.

Trời!

– Không phải chứ, gia hỏa này thật có thể lên đảo?

Thủy Nhất cũng hít khí lạnh.

– Ta biết gia hỏa này yêu nghiệt, nhưng cũng không thể yêu nghiệt như thế?

Dương Dịch Hoàn nhe răng.

So sánh với nhau, bọn họ còn mặt mũi nào?

Bọn họ lại không biết, sau khi đặt chân lên đảo sẽ có hoa văn màu vàng, mà những đường vân này chính là con đường lên đảo, dựa theo lộ tuyến mà đi, lực cản sẽ giảm nhỏ rất nhiều.

Nhưng bước đầu tiên là phải đạp lên đảo, đám người Dương Dịch Hoàn, Thủy Nhất không thể làm được.

Thử hỏi người trong thiên hạ, có mấy người nắm giữ Mẫu Kim?

– Không tốt, như vậy đế nguyên sẽ thuộc về hắn!

Hà La lập tức nói.

Dương Dịch Hoàn, Phong Diệu Lăng không nói gì, nhưng sắc mặt bọn họ rất khó coi.

– Đế nguyên? Cái gì đế nguyên?

Thủy Nhất hỏi..

Dương Dịch Hoàn do dự một chút, nói:

– Được rồi, xem ra đế nguyên sẽ bị tên kia nhanh chân tới trước, vậy cũng không cần giữ bí mật.

Hắn dừng một chút, nói:

– Đế nguyên, chính là sau khi Đại Đế hóa đạo lưu lại, nó là một bộ phận lực lượng cường đại ngay cả chính thiên địa cũng không thể đồng hóa.

Hà La tiếp lời, tiếp tục nói:

– Nếu có thể luyện hóa đế nguyên, có thể nhòm ngó lúc Đại Đế thành đạo, có trợ giúp cực lớn khi chúng ta thành đạo.

Thủy Nhất giật mình, khó trách ba người Dương Dịch Hoàn vẫn thủ ở nơi này, bọn họ không chỉ một lần tiến vào Đế lộ, tự nhiên cũng rõ nơi này như lòng bàn tay. Thậm chí, bọn họ đã từng đạt được đế nguyên.

Hắn cũng không có quá mức để ở trong lòng, bởi vì hắn đã đi ra con đường của mình, chỉ cần dọc theo con đường này, Đế vị đang ở ngay trước mắt.

– Đế nguyên có thể giúp mở ra võ đạo của chính mình, có thể giúp ngươi ít đi đường rẽ.

Phong Diệu Lăng bổ sung một câu.

Thủy Nhất lập tức kinh sợ, có thể ít đi đường rẽ, trợ giúp này quá lớn.

Mắt hắn nhìn Lăng Hàn, gia hỏa này đã đi trên con đường võ đạo xa hơn hắn, hiện tại lại đạt được đế nguyên, tiến một bước bỏ lại ở phía sau.

Trong lòng hắn sinh ra cảm giác áp bách, thậm chí hắn có cảm giác do dự, đó là cảm xúc khó xuất hiện trong sinh mệnh dài dằng dặc của hắn.

Hắn có thể leo lên đỉnh ở Nguyên thế giới, tự nhiên đã trải qua vô số trắc trở, cuối cùng hắn thành công đi ra, tiến vào thế giới mới, cũng có thể quật khởi mạnh mẽ, ngay cả thế hệ hoàng kim cũng không phải đối thủ khi đánh nhau cùng giai với hắn.

Nhưng hiện tại hắn gặp đối thủ, hắn không bằng Lăng Hàn.

Hắn nhất định phải cố gắng gấp bội, nếu không, Đế vị có khả năng rơi vào trong tay Lăng Hàn.

Một thời đại chỉ có thể xuất hiện một vị Đại Đế!

Lại nói Lăng Hàn, hắn nếm thử vô số lần, cuối cùng đã mò ra quy lực của hoa văn màu vàng, hắn bước ra một bước có lực cản rất nhỏ, mặc dù vẫn rất kinh người nhưng vẫn nằm trong phạm vi hắn chịu đựng.

Hắn càng kiên định bước ra bước thứ hai, sau đó là bước thứ ba, bước thứ tư.

Trong mắt của người khác, lực cản này quá khó giải, nhưng dưới chân của Lăng Hàn, mặc dù không thể nói là đường thẳng nhưng cũng không đủ để tạo thành chướng ngại.

Nơi này ẩn chứa cái gì, nó có thể làm đám người Dương Dịch Hoàn truy cầu như thế?