Thần Đạo Đan Tôn

Chương 5047




Lăng Hàn đứng ngạo nghễ trong tinh không.

Bên dưới, tất cả mọi người đều ngưỡng mộ nhìn hắn.

Vào thời khắc này, cho dù là Thánh Nhân cũng phải động dung, cũng phải thán phục.

Dùng thực lực Tôn Giả hù chạy Thánh Nhân!

Liền hỏi thiên hạ, có người thứ hai làm được hay không?

Tuyệt đối không có.

Xưa nay chưa từng có, sau này cũng không có ai.

– Ha ha ha, mau xuống đây ngồi một chút!

Lưu Ly Thánh Nhân cất tiếng cười to, hắn vẫy tay với Lăng Hàn.

Lăng Hàn và Hầu ca đều bay xuống, đứng bên cạnh Lưu Ly Thánh Nhân.

Bọn họ đều có chiến lực Thánh cấp, như vậy, mặc dù Thánh Nhân có phân cao thấp nhưng đã không ảnh hưởng tới địa vị của bọn họ.

Không thành Thánh, cuối cùng chỉ là sâu kiến, hiện tại, Lăng Hàn và Hầu ca đã có tư cách đứng ngang hàng với Thánh Nhân.

Lưu Ly Thánh Nhân cảm thán, thời điểm lần đầu tiên nhìn thấy Lăng Hàn, đối phương thậm chí còn không có tư cách để hắn nhìn nhiều, nhưng mới qua mấy trăm năm, đối phương đã đứng cùng độ cao với hắn.

Mà phải biết, Lăng Hàn mới chỉ là Tôn Giả!

Tôn Giả tăng lên một tinh dễ dàng hay là Thánh Nhân tăng lên một tinh dễ dàng?

Đương nhiên là cái trước.

Cho nên, có khả năng hắn chưa bước vào ngũ tinh thì Lăng Hàn cũng đã là Tôn Giả cửu tinh.

Với năng lực yêu nghiệt của Lăng Hàn, đến lúc đó hắn thật sự có thể phân cao thấp với Thánh Nhân ngũ tinh.

Việc này chẳng khác gì truyền kỳ.

Những người khác cũng nghẹn ngào, thật nhiều nữ võ giả càng kích động đến mức muốn Lăng Hàn ôm ấp yêu thương.

Lúc trước Lăng Hàn nói sẽ đích thân đến Đông Lâm Đế tộc dẫn Trì Mộng Hàm đi, vào lúc đó, tuyệt đại đa số người đều cảm thấy đây là trò cười, cuồng ngôn không tự lượng sức mình.

Ngươi dựa vào cái gì?

Dừng lại ở Giáo Chủ vĩnh viễn, cơ bản đã là “phế nhân” , cho dù Lăng Hàn có thể bước vào Tôn Giả, với nội tình của Đông Lâm, Tử Vi Đế tộc sẽ cho phép Lăng Hàn làm loạn sao?

Không nghĩ tới chính là, Lăng Hàn lại làm được.

Oai hùng như thế, lại thâm tình như thế, nữ nhân nào không yêu thương cơ chứ?

– Hai vị đạo hữu, xin đến tổ địa một lần.

Lưu Ly Thánh Nhân tha thiết mời, nơi này người ngoài quá nhiều, cũng không thuận tiện nói chuyện với nhau.

Lăng Hàn cười cười, lắc đầu nói:

– Ta vừa mới đột phá, còn có rất nhiều chuyện phải bận rộn, ta sẽ không đi vào. Lưu Ly đạo hữu có lời gì cứ việc nói là được rồi.

Lưu Ly đạo hữu!

Mọi người rung động, đây chính là ngang hàng luận giao.

Cho dù bọn họ đã biết rõ Lăng Hàn nắm giữ chiến lực Thánh Nhân, nhưng tận mắt thấy hắn chuyện trò vui vẻ cùng Thánh Nhân, tất cả vẫn khó mà tiếp nhận.

Lăng Hàn đương nhiên cự tuyệt, nói giỡn, tiến vào tổ địa Đông Lâm Đế tộc, như vậy sẽ chui vào trận pháp Đại Đế, mà tiến vào trận pháp Đại Đế, còn không phải chui đầu vào lưới hay sao?

Muốn Lăng Hàn tin tưởng Đế tộc?

Ha ha, hắn tình nguyện tin tưởng heo mẹ biết trèo cây còn hơn!

Ở trong mắt Đế tộc chỉ có lợi ích.

Trước đó hắn “phế đi”, Tử Vi Đế tộc không chút do dự lựa chọn Bách Lý Thiên, bọn họ đã từng hỏi ý, thông tri với hắn? Hiện tại cũng vậy, thấy hắn quật khởi mạnh mẽ nên đá Bách Lý Thiên bay đi.

Vận mệnh, đương nhiên phải nắm giữ trong tay của mình.

Lăng Hàn có một ngày tiến vào tổ địa Đông Lâm Đế tộc, nhưng đó là lúc hắn có thực lực ngăn cản trận pháp Đế cấp.

Hắn cũng không phải mao đầu tiểu tử ôm một bầu nhiệt huyết, sẽ dễ dàng bị kích thích.

Hầu ca không nói gì, hắn không am hiểu những chuyện này, nhưng muốn đánh nhau, hắn vung gậy tiến lên là được.

– Ha ha. Lưu Ly Thánh Nhân cũng không nói thêm gì, hắn không có nhắc lại, hắn dẫn câu chuyện lên người Trì Mộng Hàm.

– Lăng đạo hữu, ngươi hôm nay nháo như thế, Mộng Hàm về sau nào dám gặp người chứ?

Hắn vẻ mặt bi thống, nói:

– Ngươi nhất định phải gánh chịu trách nhiệm này.

Lăng Hàn cười một tiếng:

– Chuyện này không có vấn đề.

Lưu Ly Thánh Nhân thỏa mãn gật đầu:

– Mộng Hàm là truyền nhân xuất sắc nhất Đông Lâm Đế tộc, gả nàng ra ngoài, nói thật, bản Thánh cũng không bỏ. Cho nên, Lăng đạo hữu phải có lễ hỏi thật thành ý.

Khốn kiếp, ngươi thật hiện thực.

Lăng Hàn hỏi:

– Không biết Đông Lâm Đế tộc muốn lễ hỏi gì?

Lưu Ly Thánh Nhân công phu sư tử ngoạm:

– Đầu tiên, một bộ Đế kinh.

Hắn giải thích nói:

– Mộng Hàm gả cho ngươi, của hồi môn cũng là Đế kinh, ngươi đương nhiên phải đáp lại tương ứng.

– Tiếp theo, ba môn Đế thuật, trong đó nhất định phải có Phượng Dực Thiên Tường.

– Thứ ba, ngươi nắm giữ năng lượng tầng thứ cao màu đen kia, cần giao linh đồ cho chúng ta.

Lưu Ly Thánh Nhân nói ba yêu cầu, hắn vẫn chiếm đầu to, tiên dược, thánh liệu càng nhiều vô số kể.

– Lăng đạo hữu, ý như thế nào?

Lăng Hàn nghĩ nghĩ, nói:

– Ta có một lễ hỏi tốt hơn.

– A, cái gì?

Lưu Ly Thánh Nhân cảm thấy ngoài ý muốn, còn có thứ trân quý hơn.

Lăng Hàn cười một tiếng:

– Ta cho các ngươi một đứa con của Đại Đế!

Lưu Ly Thánh Nhân đầu tiên là sững sờ, sau đó sắc mặt đỏ lên.

Khốn kiếp, ngươi là hỗn đản vắt chày ra nước, ngược lại nghĩ làm quý nữ Đông Lâm Đế tộc to bụng?

– Lăng đạo hữu, ngươi quá đáng!

Hắn không vui nói.

Lăng Hàn không tiếp tục để ý Lưu Ly Thánh Nhân, mà là nhìn về phía Trì Mộng Hàm:

– Ta muốn dẫn ngươi ra khỏi Đông Lâm Đế tộc, nhưng ta chưa từng hỏi qua ngươi có nguyện ý hay không?

Trì Mộng Hàm lập tức gật đầu:

– Ta nguyện ý!

– Tốt, ta tiếp tục cướp cô dâu!

Lăng Hàn cười to, thân hình lướt về phía Trì Mộng Hàm.

– Tiểu tử, ngươi dám!

Lưu Ly Thánh Nhân tức điên lên, đúng là quá to gan lớn mật, dám cướp người trước mặt hắn.

Thế nhưng mà, hắn vừa động đã thấy Hầu ca vung côn tấn công.

Cùng là Thánh Nhân, Lưu Ly Thánh Nhân cũng không dám không phòng bị.

Hắn chỉ có thể chống đỡ.

Bành! Bành! Bành!

Hai người kịch chiến, Hầu ca chỉ là Thánh Nhân nhất tinh, dù hắn có thiên phú kinh người, nhiều lắm cũng chỉ có chiến lực Thánh Nhân nhị tinh, nhưng Lưu Ly Thánh Nhân lại là tứ tinh, chênh lệch không phải nhỏ.

Rất nhanh, Hầu ca đã lâm vào hạ phong, nhưng đây chính là trên Đông Lâm tinh, Lưu Ly Thánh Nhân xuất thủ có điều cố kỵ, cho nên hắn không thể làm gì Hầu ca trong thời gian ngắn.

Lăng Hàn đã vọt tới trước mặt Trì Mộng Hàm, hắn lại vẫy tay một cái, hắn bắt lấy Đại Hắc Cẩu cùng Tiểu Thanh Long tới gần.

– Hầu ca, chúng ta đi.

Hắn xé mở không gian, trực tiếp rời đi.

Hầu ca nhếch miệng cười một tiếng, hắn vung một côn và rời đi.

Thánh Nhân muốn chạy, trên đời này không ai có thể ngăn cản, cho dù là Thánh Nhân cửu tinh cũng không được.

Cho nên, Thánh Nhân mới nắm giữ địa vị siêu nhiên như thế, không có thế lực nào nguyện ý đắc tội chết với một Thánh Nhân, nguyên nhân giết không thể giết, người ta cả ngày nhìn chằm chằm ngươi, có thế lực nào không nhức đầu chứ.

Lưu Ly Thánh Nhân cũng không có truy kích, hắn dùng thần thức truyền âm nói:

– Minh lão tổ, vì cái gì không cho bản thánh xuất toàn lực? Hơn nữa, ngươi xuất thủ, bọn họ không chạy được!

Cái gọi là Minh lão tổ chính là một vị Thánh Nhân khác của Đông Lâm Đế tộc, cũng là trụ cột vững vàng chân chính.

Thánh Nhân cửu tinh, Trì Thái Minh.

– Ha ha, tiểu tử này trọng tình trọng nghĩa, chỉ cần Trì Mộng Hàm đi theo hắn, hắn sẽ có ngàn vạn liên hệ với bản tộc.

Trì Thái Minh dùng thần thức truyền âm nói trong thức hải của hắn.