Thần Giáng

Chương 19: Uỷ Thác Du Thuyền




Triệu Thần thờ ơ trước khung cảnh tái hiện, hắn không phải không bị dao động, mà những ký ức đánh sâu vào tâm trí hắn, làm hắn càng thêm tỉnh táo. Triệu Thần lạnh mặt giơ kiếm chém hết tất cả hình ảnh trước mắt, tầng sáu và tầng thứ bảy không biết vì nguyên do gì mà kết hợp lại với nhau, hắn không hề biết điều này, việc này hoàn toàn không có trong tư liệu ghi chép mà hắn đọc được.

Chỉ là một ảo cảnh nhiễu loạn tinh thần nho nhỏ, sao có thể ảnh hưởng đến hắn. Triệu Thần mở mắt ra lại lần nữa, khung cảnh vẫn là hai màu đen trắng như thế, chỉ có điều ở giữa có thêm một cái bàn, hai cái ghế bằng đá và một ông lão đầu tóc bạc phơ. Ông lão đang ngồi quan sát những khung cờ trên bàn, từng quân cờ đen trắng đan xen vào nhau tạo ra một thế cục khó mà phá, Triệu Thần đang do dự có nên bước tiếp hay không, ông lão chợt quay đầu nhìn hắn, cả hai nhìn nhau vài giây, lúc này ông lão mới mở miệng.

"Lâu lắm rồi mới có người đi đến tận đây, trước đó có vài tên nhóc thực lực không tồi đến, có điều quá kiêu ngạo, tâm tính không vững vàng, không xứng đáng với truyền thừa nơi này.”

“Ngươi biết chơi cờ vây hay không?".

“Ta có biết đôi chút.” Triệu Thần nhìn ông lão gật đầu đáp.

“Ngươi lại đây, chúng ta đánh một ván đàm đạo.”

Triệu Thần không nói gì ngồi vào bàn cờ, thế cục trên bàn cờ làm hắn nhíu mày, đen vây trắng, trắng lại vây đen, hai bên phân tranh không rõ đâu là thật đâu là giả, nhìn thế cờ tuy bố cục hoà nhưng chỉ cần hạ đúng một nước cờ là sẽ lật ngược lại toàn bộ thế trận.

Triệu Thần tay cầm quân cờ trắng, cảm giác quân cờ trong tay hắn như nặng nghìn cân, hắn dồn toàn bộ sức lực mới hạ được quân cờ xuống, đến nỗi ra một thân hãn. Hắn nhìn về phía ông lão, trong khoảnh khắc ông lão trợn trắng mắt nhìn ván cờ như thể không tin vào mắt mình, ván cờ lão đau đầu nghìn năm cứ thế mà phá rồi? Phá rồi?

Triệu Thần im lặng nhìn ván cờ, tia sáng vụt qua đáy mắt, giống như vừa tỉnh ngộ ra đều gì đó. Lúc này trước mắt hắn không phải ông lão mà là bàn cờ trong không gian của hắn, Triệu Thần trầm ngâm nhìn bàn cờ chỉ có một quân cờ đen duy nhất, hiện tại đã xuất hiện thêm một quân cờ trắng, hắn rõ ràng chưa từng hạ quân cờ thứ hai nào, thế mà lại xuất hiện đột nhiên như thế, hắn cảm giác bản thân đang đánh một ván cờ, mà ván cờ này lại quyết định vận mệnh của cả thiên địa, Triệu Thần chợt bừng tỉnh khi nghe tiếng ai đó gọi hắn, là ông lão đầu tóc bạc phơ đối diện, lão kỳ quái nhìn Triệu Thần đột nhiên ngẩn ra nhìn bàn cờ.

"Minh Ninh Chân Quân lưu lại truyền thừa tại nơi này, ta hiện tại là tàn hồn của hắn, tinh cầu này quá kém cỏi để cho ngươi có thể đạt đến cực hạn trong tu đạo, ngoài hai mươi cấp bậc ra, đường đi còn rất dài, ngươi là người duy nhất ta hợp ý, luận về tư chất hay tâm tính đều rất tốt, truyền thừa này của ta truyền cho ngươi sẽ không uổng phí." Ý định của Minh Ninh chân nhân rõ rành rành như thế, làm sao hắn lại không hiểu, chỉ là...

"Cảm ơn Minh Ninh Chân Quân, nhưng mà vãn bối xin phép chối từ truyền thừa này, lý do vãn bối mạn phép không thể trả lời.”

Truyền thừa rất tốt đấy, nhưng là hắn thực sự không cần, cấp bậc này còn chưa đủ cho hắn tâm phục khẩu phục bái sư, chẳng qua hắn không dám nói thật, ông lão này tuy chỉ là tàn hồn nhưng với cảnh giới của hắn bây giờ vẫn chưa đủ sức để chống lại.

"Ngươi!". Minh Ninh trừng mắt, ở vị diện kia lão một tay hô mưa gọi gió, ai ai cũng cầu xin lão thu nhận đồ đệ truyền thừa, nhưng bao nhiêu năm lại không có người nào cự tuyệt lão như thế này.

"Vãn bối biết rằng đây là ý tốt của ngài, nhưng vãn bối đã có vi sư, một ngày là thầy cả đời vẫn là thầy, vãn bối không thể bái thêm người khác làm sư được nữa". Để xoa dịu tàn hồn của Minh Ninh chân quân, hắn đành lấy lý do này ra làm lá chắn.

"Ân sư đối với vãn bối ân trọng như núi, thu nhận vãn bối từ lúc còn là một thiếu niên tay trắng, dạy dỗ từng bước cho đến hiện tại, tất cả đã đủ cho vãn bối kiếp này báo đáp không hết, xin Chân Quân thông cảm, chớ nên làm vãn bối khó xử.” Triệu Thần mặt không đổi sắc diễn vai tình thâm nghĩa nặng, đúng thật là hắn đã có sư phụ, còn những điều khác ấy à, tuỳ tiện nói cho trọn vai diễn.

Ở một nơi xa xôi khác, Vương Tư Bân đang thương nghị chuyện chính sự, không hiểu sao mũi bỗng nhiên nhảy nhảy, hắt xì liên tục không dừng lại được, hắn nghi hoặc xoa xoa cái mũi, không biết có phải kẻ chết tiệt nào đang chửi hắn hay không.

Minh Ninh Chân Quân nhăn mặt, thở dài một hơi. Người ta đã nói đến mức này, nếu lão tiếp tục gượng ép không khỏi quá không có đạo đức, nhưng mà lâu lắm rồi lão mới gặp được một hạt giống tốt như thế này, lão không muốn từ bỏ dễ dàng như thế.

Triệu Thần tâm sáng như gương nhìn lão, kết quả lão vung tay lên, một đốm sáng nhỏ bay ra chui thẳng vào mi tâm của hắn, Triệu Thần không kịp tránh né chỉ có thể trơ mắt nhìn ánh sáng này dung nhập vào.

"Đây là hạt giống tặng ngươi xem như có duyên gặp mặt, ta biết ngươi ơn sâu nghĩa nặng, nhưng mà thế sự vô thường, ân sư kia của ngươi cũng chỉ là con kiến ở trong sa mạc, lúc nào ngươi suy nghĩ kỹ càng có thể quay lại đây trực tiếp nhận truyền thừa.”

Minh Ninh chân quân nói xong phất tay một cái, Triệu Thần chỉ thấy bản thân bị một không gian cuốn vào, chớp mắt định thần lại hắn đã đứng trước toà tháp, hiện trường xung quanh lặng ngắt như tờ, lúc này Hàn Dung Á chạy đến chúc mừng hắn.

"Ca ca, huynh thật lợi hại, có thể đi đến tầng bảy, lần này các học viện đều bất ngờ tới mức không biết nói gì.”

"Cảm ơn muội" Triệu Thần gật đầu, cười đáp lại nàng, cả hai gặp nhau thường xuyên trong học viện, thời gian trôi qua trở nên thân thiết. Bản tính nàng đơn thuần nhiệt tình, có ân tất báo, hắn cũng xem nàng như muội muội mà đối đãi.

"Các học viên hãy trở về khách sạn nghỉ ngơi, sáng mai sẽ công bố kết quả cuối cùng của thất đại học viện!” Người chủ trì cầm loa phóng thanh thông báo, đoàn người từ biệt nhau giải tán.

Trước khi đi có không ít ánh mắt nhìn theo Triệu Thần, có hâm mộ, có ghen ghét, có sùng bái, lại có thờ ơ xem kịch vui.

Thế gian nhiều loại người, đúng là đủ mọi sắc thái.

Trong lúc thoáng qua Triệu Thần chợt nhìn thấy gương mặt của thiếu nữ tối hôm đó, không biết có phải ảo giác của hắn hay không, một bóng người vừa lướt qua thì thân ảnh ấy đồng thời biến mất theo, hắn muốn truy tung cũng đã không tìm thấy người, đành quay người đi về khách sạn, mấy ngày căng thẳng làm tinh thần hắn không tránh khỏi mệt mỏi, vừa đặt lưng xuống giường đã mau chóng chìm vào trong giấc ngủ sâu.

Sáng sớm tinh mơ, nắng vàng chiếu lên khuôn mặt yên tĩnh của thiếu niên, tia nắng nhảy nhót còn chiếu lên mình một con xà nhỏ, nó đang cuộn tròn trên bụng chủ nhân ngủ, khung cảnh phá lệ yên bình. Bỗng nhiên có tiếng đập cửa vang lên, đánh thức người đang say giấc trên giường.

Triệu Thần lập tức tỉnh dậy, đôi mắt mơ hồ rất nhanh tỉnh táo lại, lúc hắn bước ra mở cửa đã không phải bộ dáng mơ ngủ vừa tỉnh.

“Chào buổi sáng Triệu Ca.” Hàn Dung Á sửa soạn tươm tất đứng ngoài cửa. Nàng đi qua đánh thức hắn dậy để cùng hắn tham dự buổi trao giải ngày hôm nay. Triệu Thần ân một tiếng, bảo nàng đợi một lát, lại suy nghĩ việc để một cô nương đứng ngoài cửa đợi có vẻ hơi thất lễ, hắn mở cửa đứng tránh sang bên cạnh nói Hàn Dung Á đi vào ngồi đợi, còn hắn vào phòng vệ sinh đơn giản đánh răng rửa mặt, sửa sang lại đầu tóc, sau đó khoác đồng phục của học viện cùng Hàn Dung Á ra khỏi khách sạn.

Quảng trường trao giải người qua kẻ lại đông đúc tấp nập, xung quanh người ngồi kín cả khán đài, Triệu Thần tạm biệt Hàn Dung Á rồi đi qua khu chờ riêng của các học viên, Hàn Dung Á vui vẻ tự mình tìm một vị trí ngồi xuống. Buổi lễ trao giải đang diễn ra, hiện tại vị chủ trì đứng trên lễ đài đang thông báo thứ tự của các học viện trong cuộc thi đấu lần này.

"Đứng thứ bảy - học viện Phong Long.”

"Đứng thứ sáu - học viện Tây Thành.”

"Đứng thứ năm- học viện Nam Hầu.”

"Đứng thứ bốn- học viện Thủy Mạc.”

"Đứng thứ ba- học viện Loang Kỷ.”

"Đứng thứ hai- học viện Bắc Minh.”

"Và vị trí thứ nhất, thuộc về học viện Đông Hoàng!"

Phía dưới vang lên tiếng vỗ tay dồn dập, hiệu trưởng học viện Đông Hoàng lên nhận huy hiệu tuyên dương, kế tiếp là những học viên xuất sắc có điểm số cao nhất.

"Vị trí đầu tiên - Triệu Thần học viện Đông Hoàng!"

"Đứng ở vị trí số hai - Chu Lam học viện Bắc Minh"

“Vị trí số ba - Mặc Duẫn học viện Đông Hoàng"

"Thứ tư....

...

...

Công bố điểm học viên xuất sắc có mấy người lọt vào top ba, trong đó học viện Đông Hoàng chiếm hai vị trí, còn lại mấy học viện khác chỉ vỏn vẹn vài người nổi bật. Về học viện Phong Long, thành tích thấp đến mức khiến người ta một lời khó nói hết.

Top mười học viên xuất sắc nhất lên khán đài nhận giải, Triệu Thần nhìn phần thưởng, quả thật không tồi, ngoài tinh hạch ra còn rất nhiều nguyên liệu tu luyện, còn có huy hiệu đặc quyền riêng, hắn nhận lấy phần thưởng rồi tuỳ tiện thu vào nhẫn không gian. Qua kỳ thi đấu lần này học viện cũng kết thúc một học kỳ, học viên được nghỉ hai tháng trong thời gian đợi học kỳ mới bắt đầu.