- Quý Tuyên dụng binh,cẩn thận nất, cũng không có cơ hội này. Lựa chọn nơi đây, chỉ là do binh lực không đủ!
Trang Vũ tự giễu, sau đó sắc như dao:-Vì vậy, chỉ có ở đây,có thể có vài phần phần thắng. Không thể buông tha,kẻ mạnh sẽ thắng!-Không thể buông tha, kẻ mạnh sẽ thắng!Hà Đạo Nhân thì thào tự nói, trầm ngâm suy nghĩ, nhìn chỗ chân núi, hai vạn đại quân xếp thành hàng chỉnh tề.Biết được đây là cận vệ của Trang Vũ, người này bao năm qua được chọn trong đội quân tinh nhuệ đã từng giết người, trải qua thời gian năm năm, mới vào quy mô, gã gọi là Huyền Đô vệ.Nhưng việc ngoài dự đoán là, Trang Vũ cho tới hôm nay, cũng không đem đạo quân này, dùng trên sa trường.Bởi vì người này, quả nhiên là dùng binh như thần, thường thường không cần đích thân ra trận, bày mưu nghĩ kế, phá địch không cần tốn nhiều sức lực. Cũng do uy danh của hắn,trên chiến trường, quân địch nhìn thấy cờ hiệu của Trang Vũ, sẽ rút lui từ xa.Thế cho nên đội quân cận vệ này của Trang Vũ, người đời đều biết kỳ danh, cũng không biết chiến tích chân thực.Ý Trang Vũ là muốn dùng đội quân tinh nhuệ này ở đây, thôi phong phá duệ, thắng năm mươi lần quân địch?Có lẽ hôm nay, sẽ có điều gì bất ngờ?Ánh mắt lóe lên, Hà Đạo Nhân bỗng nhiên cười: -Trang huynh bố trí, hẳn là không dừng lại như vậy thôi?-Thật là còn chút thủ đoạn, Trang mỗ năm năm trước, cũng đã bắt đầu bố cục. Tại mặt đông Chư Quốc, đều có quân cờ. Có người là có cùng ý chí, có người lại bị ta nắm lấy nhược điểm,bị Trang mỗ ta dùng thế lực bắt ép!Nói nhạt, cũng không để ý Hà Đạo Nhân kia sắc mặt biến dị, Trang Vũ nhìn khoảng không:-Chỉ là những quân cờ này, mặc dù cần, cũng phải để cho bọn họ cam tâm tình nguyện mới đúng. Nếu là một chút hi vọng cũng không thấy, lại làm sao có thể trông cậy vào lời nói không này, để có thể làm những người này phản chiến?Những lời này nói xong, mắt TrangVũ hơi ngạc nhiên.Chỉ thấy trong không trung, thình lình mấy người từ khoảng không phi tới.Dừng trên bầu trời.Những bóng dáng này, hắn đều nhận ra được. Tại Nguyên Tĩnh Cung gặp qua vài lần, biết được là theo người nọ,Linh Cảnh Tu Giả đến đánh dẹp Nguyên Liên Giới.Nhất là vị tu sĩ còn trẻ tuổi kia, hắn nhìn qua khó quên.Suốt trong đời, trừ Tân quân hôm nay của hắn, đây là người trẻ tuổi hắn gặp qua xuất sắc nhất.Có người nói là Vân Giới Kiếm Tông. Một vị đệ tử hậu bối rất quan trọng, địa vị tại Nguyên Tĩnh Cung,chỉ dưới tay của Tông Thủ.Lúc này cũng hướng phía hắn thi lễ:-Phụng mệnh Quân thượng. Đặc biệt đến tương trợ Đô Đốc! Quân thượng có lệnh, nơi đây tất cả, toàn bộ do Đô Đốc quản lý. Ta đợi cũng tất không lệnh cửu tiên triêu tu sĩ. Quấy rầy nơi chiến sự.Đang nói chuyện, một vị bốn mươi tuổi Tu Giả đột nhiên tế ra một vật, ném rơi xuống.Là một vòng vàng thật lớn, bóng vòng chuyển động, linh quang dày đặc.Sau đó đúng là một đội giáp tinh binh, từ trong vòng quang ảnh kia đi ra.Đầu tiên là năm nghìn xích giáp kiếm sĩ, tiếp đó là năm nghìn nỏ thủ, cùng là một thân xích giáp,nhưng lại mỏng hơn một chút.Sau đó là hai nghìn kỵ quân, vẫn là một thân giáp trụ đỏ đậm. Đỏ tươi như máu.Đại Kiền Thượng Xích, quả thế.Làm Tông Thủ kinh hãi, là đội kỵ quân này, bất ngờ đều đạt tới cấp 6.Kỵ giáp rõ ràng là được đặc chế, hai nghìn ngựa giống như một thể. Khí mạch như nước thủy triều.Bộ quân cũng bất phàm như vậy, đứng sừng sững ở đó, giống bức tường vững chắc!Phong Thái Cực giải thích:-Thử là ta Kiếm Tông,một vật bảo bối lạ giấu trong vòng,đáng tiếc vật ấy sở hữu của chi quân, tối đa không quá vạn.Nhưng dưới trướng Quân thượng toàn tinh nhuệ, đều ở đây! Năm nghìn Thiên Cương kiếm tốt. Năm nghìn Thiên Cương xích nỗ sĩ, hai nghìn Huyền hồ thiết kỵ. Tại Vân Giới, đều có uy danh hiển hách! Lần này toàn bộ giao do Đô Đốc chỉ huy!Trang Vũ thần sắc sáng ngời, lập tức lại hơi buồn bã, xem ra dự định chính mình,Vị quân chủ kia đều đã biết rõ.-Quân thượng anh minh!Những lời này, lại là thật tâm thực lòng. Rõ ràng nhìn ra, ít nhất cũng một vạn hai ngàn người, là lực lượng tinh nhuệ nhất trong tay Tông Thủ.Gia nhập vào đây, cũng là vì tín nhiệm hắn, và xem trọng kế hoạch của hắn.Tiếp đó hai mắt híp lại, nhìn về phía xa:-Bọn họ đến!Cách hơn mười dặm, đều nghe thầy từng đợt âm thanh ầm ầm inh tai. Nghìn vạn móng ngựa đạp trên mặt đất, làm núi lắc đất rung chuyển.Trang Vũ khóe môi nhất thời nhẹ nhàng khơi mào, lộ ra ý châm chọc.Quả nhiên, muốn từ Lâm Từ Thành đánh thẳng vào trung tâm Tuyên Quốc, tất nhiên là muốn kị binh nhẹ không thể tiến công. Tốc độ càng nhanh càng tốt, chỉ cần tới Tây Nam thất quốc phản ứng trước, đột phá nơi cửa ải.Mới đúng là đã đánh vào trung tâm, nhất cử đóng đô. Bạn đang đọc chuyện tại Mặc dù Quý Tuyên luôn luôn cẩn thận trầm ổn,nhưng đứng trước mê hoặc, rốt cục cũng phạm sai lầm!Đường xa thì binh mệt mỏi, đường xa không thể kéo dài,cũng là một trong những cơ hội để thắng.Cười to ra tiếng, Trang Vũ cầm kiếm từ trên gò núi bố trí, chạy bộ bước lớn đến trước đội quân..Đứng vào hàng ngũ đầu tiên.Kiếm trong tay vẫn như cũ cắm ở trước người.Muốn thôi phong trảm duệ, chống cự đại quân gấp mấy chục lần, Trang Vũ tự nhiên không thể thấp hơn người khác.Là người, đương nhiên phải quý trọng tính mệnh, tận lực bảo toàn thân mình. Có đôi khi, cũng anh dũng xông lên trước.-Chư vị binh sĩ, Nhĩ Đẳng đi theo Trang Vũ ta thời gian năm năm, có kiếm sắc trong tay, nhưng không thể uống máu. Tuy có ý chí mạnh mẽ, lại chỉ có thể ngấm ngầm chịu đựng. Mấy năm nay, có từng cảm thấy tủi thân? Nay Mông Quân thượng nhân đức, làm ta Nguyên Liên vạn dân, có hy vọng thoát khỏi khổ hải. Hôm nay Nhĩ Đẳng, có nguyện cùng ta ra chiến trận, phá địch? Làm cho Huyền Đô vệ của ta, dương danh hậu thế?Hai vạn Huyền Đô vệ sĩ kia, đều không từng nói. Cũng " oanh " một tiếng, nhất tề rút kiếm ra, đều nhịp, chỉ về tiền phương phía xa.Đội quân áo giáp tinh luyện, cũng phát sinh từng đợt âm hưởng leng keng.Trên người những người này, một ký hiệu thoáng hiện, cuối cùng phá vỡ.Một khí thế vô cùng lợi hại,cũng bỗng dưng phóng lên cao.Lúc này bầu trời, Phong Thái Cực cũng bị đợt khí ngập trời này làm cho kinh hãi.Có chút kinh ngạc liếc mắt nhìn về phía dưới.-Quả nhiên là đóng cửa thuật? Không một người nào dưới cấp 5. Hay một Trang Vũ ——Sắc mặt biến đổi, Phong Thái Cực nét mặt, chợt hàm ý một chút cười khổ:-Hóa ra còn có con bài chưa lật như thế này. Người này, thật là có chút thú vị! Cũng khó trách Tông Thủ yên tâm như vậy.Lại trong lòng than nhẹ, hắn rốt cuộc vẫn là không bằng vị đó.Mặc dù biết được tài năng của người này,nên nhất định là tăng thêm phòng bị.Nhưng hết lần này tới lần khác Tông Thủ, lại có thể hoàn toàn yên tâm, tùy ý người này bố trận.Trang Vũ này, quả nhiên là chưa từng phụ lòng hắn ——Cuộc chiến hôm nay,... có nhiều triển vọng!Ánh mắt hắn trông về phía xa, chỉ thấy xa xa,một thứ cuồn cuộn như sông, giống như kỵ quân khổng lồ, đang trùng dũng mà đến!Nhưng lúc này, Phong Thái Cực trong lòng, không có chút gì lo ắng.