Một trận chiến này, nhiệm vụ của bộ tộc Đan Hạc chỉ là dùng khinh kị tập kích tứ phía, quấy rầy cảnh nội Đại Việt, hao tổn thực lực của chúng.
Một tháng trước, Hách Lệ dẫn theo tộc nhân, ở Nam Phong vân lục bôn ba tứ phía, thẳng tới bây giờ mới được nhàn hạ.Khinh kị của Hạc tộc là chủ lực quyết chiến, cho nên đã yếu lại thêm nhỏ. Ngay chính diện xung kích, thực chất không phải sở trường của bọn họ.Bởi vậy Hách Lệ đành phải thủ ở bên cạnh chủ soái, coi như là đổ bạc một lần cho phiên đại chiến này.- Bản cung cảm thấy, công đầu của trận này nên thuộc về Hách tướng quân mới phải.Nhắc đến hai chữ bản cung thì khuôn mặt xinh đẹp của Khổng Dao không khỏi có chút đỏ lên như rặng mây.Tới bây giờ, nàng cũng chưa có thích ứng với cách xưng hô này, mỗi lần dùng tới đều nhớ tới sự phóng đãng của Tông Thủ.Nhưng không thể không nói như thế, bởi trong quân, quy củ là không thể loạn được.Mà lúc này Khổng Dao cũng không phải là thân phận của Tả quân đô, mà là thân phận của Vương phi, quản hạt toàn bộ chư quân của Đại Kiền.Trong lúc Tông Thủ rời đi, nàng sẽ thay hắn chủ trì đại cục.Hiên Viên thường trầm mê luyện đan, vẫn luôn truy cầu đan đạo. Mặc dù cũng có lúc hỏi tới công việc, nhưng cũng chỉ là hỏi về chính vụ mà thôi.Còn như Tông Thủ, không biết cái gì thì tuyệt sẽ không nhúng tay vào.Đại Kiền lúc này rất là nguy nan, cho nên nàng không thể không thay Tông Thủ, nằm lấy Đại Kiền, chuẩn bị cho chiến sự.Tông Thủ ủy quyền thì nàng mới có thể chỉ huy chư quân, chinh chiến tứ phương, thực hiện giấc mộng cả đời của nàng.- Nếu không có Hách tướng quân cùng với Huyền Hồ nhất tộc làm nhiễu cảnh nội của bọn chúng, khiến cho triều thần thần hồn nát thần tính. Đại Kiền chúng ta chưa hẳn đã có thể thuận lợi tới vân lục này...Hách Lệ cười, không hề phản bác, nhưng cũng không ra vẻ tự đắc.Chắc chắn không có một tháng khổ chiến của bọn họ, khiến cho Việt quân không thể không rút binh, quay về hậu phương thì Đại Kiền tuyệt không dễ dàng như thế mà đánh vào.Nhưng nếu không có mấy ngàn chiến hạm, hai trăm vạn đại quân lui tới lui đi ở bên ngoài Vân hải chi ngoại, khiêu khích chín phần binh lực của Việt quốc.Bọn họ làm sao có thể tự do tự tại ở trong VIệt quốc mà tự do tự tại chứ. Đây cũng là công lao của Đan Hạc, Huyền Hồ hai tộc nữa.Hạc tộc thân khinh bay lượn, Hồ tộc giỏi về ảo thuật, hai tộc phối hợp, càng có thể tăng thêm sức mạnh cho nhau.- Ta thấy đối diện, có rất nhiều người của đạo gia, nếu như thật sự nhúng tay vào chiến sự lần này. Bọn họ vô lực xoay chuyển chiến cuộc, nhưng lại có thể ám sát chủ soái, cho nên kính xin Vương phi hãy thêm cẩn thận.- Chẳng qua chỉ là thứ nhãi nhép mà thôi.Khổng Dao nhìn về đám người rậm rạp ở xa vài chục dặm kia, cũng có thể thấy được Việt quốc tướng quân Nguyễn Uy Linh.Chỉ thấy người này, hai mắt đỏ đậm, vẻ mặt phẫn nộ, đầy vẻ dữ tợn. Ước chừng mấy tháng trước, hắn đã tiên đoán được vận mệnh của mình, cho nên khuôn mặt đều trở nên trắng bệch rồi.Nàng cũng có nghe nói qua, người này từ sau khi bị bại lui ở Huy Châu thì trầm mê tửu sắc, ít để ý tới triều chính, thường hay làm ra nhiều chuyện hoang đường.Nói ra thì kẻ này ở Huy Châu thực sự đã bị Trương Hoài tặng cho một đả kích rất lớn.Tinh nhuệ quân thì hao tổn tới tám phần, mà Thiên Tao chiến hạm của Việt quốc thì cũng chìm nghỉm gần hết trong vân hải rồi.Nửa nẳm thời gian này, bị hạm sư Đại Kiền phong tỏa, mậu dịch dường như đã đoạn tuyệt.Quốc nội cũng bị Đại Kiền gây xích mích mà sinh loạn không ngừng.Một trận chiến ngày hôm nay, chỉ là vùng vẫy cố thoát chết mà thôi. Một kẻ hùng tài đại lược như vậy sao có thể không hiểu khốn cục của mình, chẳng qua là không thể giải quyết mà thôi.Đạo môn tuy có tham gia, nhưng trước khi nắm chắc tuyệt đối thì bọn chúng sẽ không đi sâu vào.Càng là hạng người kiêu hùng, thì tới lúc tuyệt lộ là lúc điên cuồng nhất, chuyện gì cũng có thể làm được, tuyệt không phải chuyện kỳ quái gì.Nhưng nói đến hoang dâm, Không Dao không khỏi lại nhớ tới hôm đó.Không khỏi hừ nhẹ một tiếng, vẫn còn kém so với cái tên kia lắm.Mạnh mẽ lắc đầu, khôi phục tâm thần, nàng đứng thẳng người, vẻ mặt uy nghiêm.- Truyền lệnh chư quân xuất kích! Mặc khác thông báo cho Tông soái, cánh tả hôm nay có thể phá, nhưng phải giữ lại dư lực để chuẩn bị chiến tiếp...Ra lệnh xong, trên mảnh hải dương xích hồng, lập tức truyền tới âm thanh phiến giáp chấn vang, tiếng ầm ầm chậm rãi vang lên.Khí thế mênh mông tựa như phá đổ tường thép, hướng tới đối phương mà nghiền ép tới.Hách Lệ ở bên thì chỉ biết im lặng, chỉ cần kẻ địch bại là được sao? Đến lúc thì thu tay sao?Ngay lúc này, đã nắm chắc thắng lợi trong nay nhưng lại không hề đánh mất sự cẩn thận.Nếu không chắc chắn, thì không cần mạo hiểm, bởi không thể đảm bảo được đối phương có được thủ đoạn liều chết nào hay không.Chỉ cần tiền quân cả địch bị đánh bại, thận trọng một chút, liền có thể đánh bại hoàn toàn Đại Việt đang trên bờ bấp bênh này.Kẻ thiện chiến chân chính, nổi bật về chiến công. Muốn giỏi dùng thế thì cần xây dựng đại thế cho mình. Việt quốc bị vây trong vòng tất nhiên sẽ cố mà phá vây, những thành trì kia, cũng nhất định sẽ bị phá hủy.Tinh nhuệ kỵ quân nếu có thể giữ vững chiến lực thì có thể đề phòng sự việc phát sinh ngoài ý muốn.Kết quả của trận này đã không thể bị ngoại lực thay đổi nữa rồi.Hôm nay chính là lúc mà Đại Việt mất nước, đi vào diệt vong. Mà trong lúc này, một tia ý thức cuối cùng đi về trước, không ngừng hô hoán chính mình, lại là một thế giới xa lạ.Tông Thủ thu Bích Hỏa Huyền Quy lại, sau đó tận lực mà độn không phi hành, trong đầu không có chút ý thức nào. Chỉ có thể dựa vào bản năng thân thể, dựa vào cảm giác của bản thân, mò mẫm trong thế giới tối tăm một nơi an toàn mà bay đi.Sau một hồi lâu, một tiếng bùm vang lên, hắn có cảm giác mình rơi vào trong một cái hồ nhỏ.Sau đó hắn liền thấy trước mắt tối sầm, lâm vào hôn mê.Cũng không biết đã qua bao lâu, Tông Thủ mới tỉnh dậy từ trong ngủ say.Trước tiên hắn cảm ứng thần niệm của bản thân, tản ra tứ phương. Nguồn tại http://Sau đó khẽ thở ra, coi như mình vẫn còn sống, vẫn chưa có chết trong tay Lục Vô Song.Trước khi hôn mê, hắn cực lực hấp thu tín nguyện chi lực, xem ra có chút tác dụng rồi. Gần trong gang tấc nhưng vẫn có thể tránh thoát được sự tìm kiếm của Lục Vô Song.Sau đó hắn nhìn cảnh vật xung quanh rồi nhíu mày.- Nguyện lực thực nồng đậm, tựa như một gian phật tự, nhưng sao nơi này lại hẻo lánh.Hắn nhớ lại, trước khi bản thân hôn mê, đã rơi vào một cái hồ nước. Tại sao giờ lại ở đây?Hơn nữa ngôi chùa này lại hẻo lánh, xây dựng ở trong một mảnh rừng rậm nguyên thủy, tựa như rất sợ bị người khác phát giác ra vậy.Ngoài của bỗng truyền tới tiếng kẹt, cửa gỗ bị người ta đẩy ra.Tông Thủ cố mở hai mắt, nhìn về phía cửa, sau đó có chút giật mình, rồi lại ngượng ngùng.Bởi tới giờ, hắn mới phát hiện bản thân mình đang trần truồng.