Thần Hoàng

Chương 779: Chịu tải hỏa đức




Cuối cùng câu này chỉ sợ cũng cố ý nhắc nhở, nhớ rõ Ngụy Húc có tên là Đại nhật Đao Thánh.

Cố tình uốn nắn hắn đây mà.

Tông Thủ ngẫm lại đâm lao thì phải theo lao vậy. Đây không phải khuất phục, mà là tạm thời ẩn nhẫn cầu toàn. Câu nói này nói thế nào? Ân, gọi là kẻ thức thời mới là tuấn kiệt --

Lúc này mới phát giác ‘ Đàm Thu ’ bên người còn nằm một nữ hài. Cẩn thận nhìn qua đây không phải là nha đầu Sơ Tuyết sao? Từ từ nhắm hai mắt nằm trên đùi ‘ Đàm Thu ’, ngủ vô cùng ngọt ngào.

Đồng tử Tông Thủ co rụt lại, lập tức bình tĩnh trở lại. Ngược lại tự giễu cười cười, bản thân mình sao không sớm đoán được? Làm sao cần giật mình?

Lúc này nhớ tới một chuyện khác, kỳ quái nói: 

- Thật sự là kỳ quặc quái gở, cha mẹ của nó là Mộc Kỳ Lân, một là Thủy Kỳ Lân. Vì sao Khiếu Nhật lại là Hỏa Kỳ Lân?

Thời điểm ôm con chó nhỏ lên, hắn dùng nội tức điều tra qua. Quả thật là hỏa thuộc tính thuần túy nhất...

- Ngươi hỏi ta, ta đây hỏi ai? Loại chuyện này quỷ mới biết được?

‘ Đàm Thu ’ tức giận hừ một tiếng, nhưng mà đối với Tông Thủ đổi tên thành Khiếu Nhật vẫn thỏa mãn gật đầu.

NHíu mày trầm tư như trước, nói: 

- Nhớ rõ thượng cổ ba vị Thánh hoàng có Kỳ Lân bên người, bọn chúng đều khác nhau. Truyền thuyết đệ nhất Thánh hoàng bên người có Thổ Kỳ Lân. Nhưng mà có chút kỳ quái, thế nhân đều nói vị thánh hoàng này tuân theo thổ mà sinh, mà thành Vân Giới chi hoàng. Rồi sau đó mỗi một vị Thánh hoàng đều có Kỳ Lân tùy thân, đều tương hợp với số mệnh của hắn...

Nói đến chỗ này thì trên mặt ‘ Đàm Thu ’ hiện ra dị sắc, hơn nữa câu nói càng ngày càng khẳng định: 

- Dườn như linh thú Kỳ Lân này có liên lụy số mệnh của thiên địa. Nói không chừng tiểu gia hỏa này chính là vì ngươi mà sinh ra đấy.

- Ngũ đức đồng sinh sao?

Tông Thủ nhịn không được cười lên: 

- Nói như vậy ta là hỏa đức? Hỏa đức rừng rực, nghe nói có thể thiêu đốt hết thảy. Ngược lại có chút tương tự với hoàng đế thượng cổ.

Trong nội tâm lại không đem việc này liên hệ với nhau, đối với loại chuyện mơ hồ này hắn từ trước đến nay cũng không phải rất để ý.

- Ai biết?

‘ Đàm Thu ’ cũng nhìn ra Tông Thủ không tin, kỳ thật hắn cũng không tin.

Lập tức bĩu môi, đối với chuyện này nói một câu:

- Tính toán! Ta phải đi, Tuyết nhi này ngươi bồi dưỡng không tệ. Nhưng hôm nay đi theo bên cạnh ngươi quả thực là lãng phí thiên phú của nàng! Không bằng đi theo bên cạnh ta...

Ngữ khí tuy hỏi thăm, nhưng lại chân thật đáng tin.

Tông Thủ ngược lại không có ý cự tuyệt, ngược lại trong nội tâm lại vui mừng thay cho Sơ Tuyết. Có thể được cường giả thánh cảnh tự mình dạy dỗ, đây là phúc khí tu tám mươi kiếp mới được.

Lại có chút kỳ quái: 

- Sư thúc không phải vì vũ thư mà tới? Tại sao đi lúc này?

‘ Đàm Thu ’ lại xùy cười cười: 

- Ta ngay cả Trụ Cực Mệnh Thế Thư trên người của ngươi còn không có ra tay cường đoạt. Tại sao lại đi quan tâm tới vũ thư hư hư thật thật kia cơ chứ?

Ngược lại ảm đạm: 

- Đạo cơ của ta đã định, muốn cũng vô dụng. Xem qua chỉ làm loạn tâm tình của ta. Nếu là ngươi thì không có gì. Nhưng mà chỉ sợ Tử Cực Đan và hoàng tộc đã rơi vào trong tay của người khác...

Tiếp theo hắn không nhiều lời, tay mang theo Sơ Tuyết liền muốn rời đi.

Lại nghe Tông Thủ cười nói, dường như hơi xấu hổ.

- Sư thúc, không biết ngày đó trên núi xảy ra chuyện gì? Ngày ấy có thể hung hiểm, nếu không phải nắm giữ Linh Vũ hợp nhất, Hắc Bạch Nhị Động pháp tướng. Cái mạng nhỏ của Tông Thủ này cũng không còn. Cũng không biết là người phương nào quấy phá!

‘ Đàm Thu ’ lập tức chửi bới một tiếng, quay người đánh ra một đạo quang ảnh.

Rồi sau đó trực tiếp đi lên không trung Âm Long Cốc, vừa sải bước là đi vào trong hư không.

Nhìn xem ‘ Đàm Thu ’ rời đi, Tông Thủ lại nhíu mày trầm tư tại chỗ.

Thụy thú? Hỏa đức sao?

Chính mình trước kia khả năng đúng là không quan tâm tới. Nhưng hôm nay đã khởi tâm tư, muốn chống lại Lục gia không thể không đặt trong lòng.

Nói đến Huyết Vân Kỵ của hắn cũng là màu đỏ, còn là màu huyết tinh...

Lắc đầu bật cười, Tông Thủ lại nhìn vật trong tay. Đây chính là vị sư thúc đền bù tổn thất cho mình.

Nàng này là trưởng bối, sai sử mình như quân cờ, kỳ thật cũng có tình. Nhưng mà làm việc cũng cần thù lao. Nếu như không có, lần sau đừng nghĩ ra ra sức lớn cho hắn nha. Hơn nữa đồ kém cỏi là không được.

Cẩn thận nhìn qua là một cây mộc châm, phần đuôi là đầu rồng, thân trâm hình kiếm, phía trên còn khắc ba chữ ‘ Long vân kiếm ’.

Tông Thủ nhíu mày, tiện tay run lên, mộc trâm hóa thành thanh kiếm.

Từ phẩm chất là tam giai pháp binh, chất liệu cũng tương đương.

Không khỏi cười cười, đây thật sự là muốn gì được đó. Chính mình hôm nay đang lo không có binh khí thích hợp.

Đối với tu sĩ cửu giai thì vượt cấp vận dụng pháp bảo cũng không phải không thể.

Nhưng đầu tiên là nội tức hồn lực, chỉ sợ đánh ra mấy kích là hết sạch.

Đối với hắn mà nói như vậy mới phù hợp, không cần phát sầu vì binh khí.

Chỉ hy vọng Long vân kiếm này có thể chèo chống lâu một chút.

Quay đầu Tông Thủ nhìn qua hai cổ thi thể Kỳ Lân. Tiện tay vỗ một cái liền khiến con Thủy Kỳ Lân đông cứng trong tầng băng. Rồi sau đó thu vào trong linh giới của mình.

Thần cảnh đỉnh phong Kỳ Lân chẳng những là tài liệu luyện khí tốt nhất, còn có thể dùng luyện chế tiên khí. Ngũ tạng lục phủ của nó có thể dùng luyện đan.

Để ở chỗ này đoán chừng tối đa không mấy ngày nữa thì bị người khác trộm đi.

Tông Thủ thụ ân huệ của nó, thật sự không muốn Thủy Kỳ Lân này sau khi chết rơi vào kết cục hài cốt không còn.

Ngày sau nếu có nơi tốt, có thể đồng táng bọn chúng cùng một chỗ, coi như hoàn thành tâm nguyện của Thủy Kỳ Lân.

Lúc này con chó nhỏ chú ý tới nơi này. Không tiếp tục chơi đùa với tiểu Kim, lại chạy về dùng đôi mắt trông mong nhìn Tông Thủ.

Đối với đầu ấu thú Kỳ Lân mà nói, thế gian này đoán chừng cũng chỉ có sinh vật kỳ quái trước mặt có khí tức tương tự phụ thân của nó, có thể dựa vào.

Tông Thủ cười hắc hắc, đợi đến khi tiểu Kim quay về cánh tay thì nâng chó nhỏ này lên, đặt lên vai của mình.

- Đi thôi! Cùng ta cùng đi ra, từ nay về sau bảo vệ ngươi có thể ăn sung mặc ướng.

Con chó nhỏ không có ý nghĩa, không có nghe được ngôn ngữ nhân loại. Nhưng mà ngửi ngửi mùi của Tông Thủ thì hít sâu một hơi, liền lộ ra vẻ mê say. Dường như vô cùng thỏa mãn, khí tức trên người Tông Thủ chỉ hít một hơi là có thể no bụng, nó vô cùng thỏa mãn.

Còn cái hồ nhỏ đằng sau nó không hề lưu luyến.

Tông Thủ cười cười, bỗng nhiên lại nghĩ tới kỳ thật con chó nhỏ này cũng hơn một vạn tuổi, tuổi tác còn lớn hơn hắn vô số lần.

Nhưng vì sao bộ dáng vẫn còn là ấu thú, chẳng lẽ không có phát dục?

Theo như ‘ Đàm Thu ’ nói, Kỳ Lân không ăn khói lửa nhân gian, cũng không ăn huyết thực, mà là thực khí mà sống.

Truyện convert hay : Ta Công Pháp Toàn Dựa Nhặt