- Ngươi xuất thân thuật học thế gia, cũng biết được thế gian nhân mệnh cách, đều tồn tại chuyện xấu, sao phải nhất định để ý? Cái gọi là nhân định thắng thiên, chẳng lẽ thật sự không được sao --
Cũng không phải hoàn toàn không tin, bất quá hắn càng tin tưởng đôi mắt của mình, trận chiến mấy ngày trước, Khổng Dao chỉ huy, chỉ có thể nói là trong quy trong củ, cũng không ra vẻ yếu kém.Nhưng nàng này đối với tính tình năng lực của chư tướng lại khiến người phải bội phục. Khó được chính là không chế cục diện chiến đấu cũng rất cao. Càng đoán biết được hắn có tâm tư muốn thu hơn mười vạn đại quân ở đây.Về phần mệnh cách vận số chi học kia, hắn có Trụ Cực Mệnh Thế Thư nơi tay, lại trong tay nắm giữ thiên phù chữ ‘ vận ’, kỳ thật ở phương diện này, đã không kém cỏi một ít thuật sư xuất sắc.Nhưng nguyên nhân chính vì hiểu rõ sâu đậm, hắn mới tuyệt không tin mệnh không thể sửa, vận không thể nghịch. Nếu vận số người thế gian đều đã nhất định. Như vậy thế gian này, sao còn có nhiều người cần cù muốn thay đổi mạng mình làm gì?Khổng Dao lại lần nữa một hồi thất thần, trong mắt quang mang chớp lên, trên mặt đẹp thoạt đỏ thoạt trắng. Cuối cùng mạnh mẽ khẽ cắn răng ngà, từ trên cổ của mình tháo xuống một liên trụy màu bạc đưa tới.- Thứ này đeo trên người ngươi, nhất định một ngày cũng không được rời!Tông Thủ khẽ giật mình, liên trụy này kiểu dáng chỉ bình thường, ngoại trừ hoa văn trang sức tinh mỹ ra, cũng không có chỗ nào thần kỳ, mặt dây có một khối hồng bảo thạch, nhìn kỹ, bên trong lại có phù văn chớp động. Đúng là một kiện pháp bảo luyện chế cực kỳ tinh diệu. Chỉ là cụ thể tác dụng thế nào lại nhìn không ra.Lại nhẹ hít hà, còn có thể nghe được một tia mùi thơm--Cẩn thận nghiên cứu một phen, không giải thích được, Tông Thủ nghi hoặc nói:- Thứ này, chẳng lẽ là tín vật đính ước sao?Nhất thời cũng không biết mình nên nhận lấy hay chống đẩy mới tốt.Khuôn mặt Khổng Dao lập tức ửng đỏ. Thầm nghĩ Tông Thủ này thật không biết tốt.Thánh vương bạch khí, đã có thể lộ hóa hậu thế. Qua tiếp không lâu nữa, Long Phượng chi minhchỉ sợ cũng không thể gạt được người.Đây là Thánh hoàng chi tượng! Tuy là có thể dẫn thế gian chư hiền tụ tập. Thiên hạ bầy nho, nhân tâm sở hướng. Nhưng cũng có thể sẽ đưa tới tai hoạ.Văn Vương năm đó há không phải bởi vậy, mới khiến người khó khăn sao?Dây trang sức này của nàng là Khổng Duệ vì nàng cầu đến.Bởi vì thân ứng phá quân, vì vậy từ nhỏ đến lớn, đều là quanh thân sát khí vờn quanh. Một khi không chú ý sẽ ảnh hưởng đến người chung quanh. Vì vậy mới cần dùng vật ấ để áp chế, nghe nói còn có công dụng trấn tỏa số mệnh.Lúc này dùng ở trên người Tông Thủ là thích hợp nhất.Nàng vừa rồi là không nghĩ quá nhiều, lại không đoán được Tông Thủ lại nói vậy.Nhưng này lúc lại chẳng biết tại sao lại cắn chặc hàm răng không giải thích, trong nội tâm càng ẩn ẩn có một tia kỳ diệu không nên có.Tông Thủ cuối cùng vẫn đeo sợi dây kia lên cổ. Mặc dù không biết Khổng Dao, rốt cuộc là có ý gì, nhưng lại biết cô bé này cũng không có ác ý với mình.Cũng vừa đúng lúc này, thần sắc Tông Thủ rùng mình. Linh niệm tỏa ra, cảm ứng chung quanh nơi này có một tia khí cơ chấn động thường.Bước ra ngoài lều, nhìn lên bầu trời. Chỉ thấy trên bầu trời vốn một mảnh kia xanh thẳm lúc này lại hiện đầy vết rách giống như mạng nhện.Tâm thần hơi kinh, Tông Thủ và Khổng Dao hai mặt nhìn nhau, trong lòng đều biết Dạ Ma đại quân đã bắt đầu động thủ rồi.Ngay khi hai người nhìn nhau, phiến thiên không kia phảng phất đã không chịu nổi áp bách, ầm ầm sụp đổ.Một chiếc Xích Mộc đại châu chỉ riêng phần đầu đã rộng chừng trăm trượng mạnh mẽ đụng vào. Hàng trăm hàng ngàn Dạ Ma như che khuất bầu trời bay vào trong Vân Giới.Cũng vào lúc này, trên Liên Vân Đảo mấy trăm tiễn đài, mấy trăm vân hạm, gần mười vạn cường công cự nỏ. Không cần Khổng Dao hạ lệnh, cũng đã nhao nhao bắn một lượt, bao trùm bầu trời.Rồi sau đó cũng chỉ nghe oanh một tiếng nổ vang, đầu Xích Mộc đại châu không hề lo lắng bị cưỡng ép nổ nát, bắt đầu co lại.Mấy ngàn Dạ Ma, cũng hơn phân nửa vẫn lạc. Chỉ có hơn ngàn trốn về.Trên mặt Tông Thủ lại không chút vui mừng. Biết được đây chỉ là thăm dò của vị Già Minh La Vương kia thôi. Mà Khổng Dao cũng cho đánh trả tối cường ngạnh. Bất quá thời gian gian nan nhất chỉ vừa mới đến.※※※※Cũng cơ hồ ngay cùng một thời gian, Hoàng Kinh thành ở trung ương vân lục, Ân Ngự đang cầm lấy một phần tấu chương.Đây là tin truyền đến từ phía đông Trung Thổ, nơi mà hôm nay hắn không muốn để ý đến nhất.Chuyện nơi đó cũng nằm trong dự kiến của hắn.Những Dạ Ma dị tộc này cuối cùng đã bắt đầu --Tiếp theo liền vô ý thức nhìn nhìn bàn trước người, trong đôi mắt đã hiện lên một tia vẻ lo lắng.Trương ngự án này hoàn toàn mới, bất quá cũng không hợp tâm ý của hắn. Nhưng cái hắn thích nhất mấy ngày trước đã bị đánh thành nát bấy rồi.Tông Thủ này!Ngụy Hải, tuy cũng không hợp tâm ý của hắn, càng không quá mức coi trọng, nhưng dù sao cũng là thần tử dưới trướng hắn.Là một con chó hắn nuôi, Tông Thủ lại dám như thế? Thực cuồng vọng vô lễ, to gan lớn mật!Nếu đổi lại vào hai mươi năm trước, khi hắn còn trẻ, nhất định sẽ hưng binh thảo phạt, cho những man di vùng thiếu văn minh này biết được thượng quốc chi uy.Chỉ là hiện giờ lại không được.Chợt một câu trong tấu chương lọt vào mắt hắn.- Thiết điện tiền ngũ quân đô kiểm điểm, thống ngự quân một quốc gia. Lập Khổng Dao làm tả quân đô kiểm điểm, thống lĩnh tất cả chiến sự Huy Châu, chiếu này vào ngày trước đã công bố Càn Thiên chư quân --ÂnNgự khẽ giật mình, mỉm cười lạnh một tiếng, tiện tay ném tấu chương qua một bên.Sau nửa tháng, xem hắn sẽ làm thế nào!Có lẽ nửa tháng còn không dùng được --- Người Càn Thiên Sơn nên chết hết đi mới tốt!Một tiếng mắng tức giận vang lên trong một cỗ Phiên Vân Xa. Chiếc xe này nhìn bên ngoài bình thường, đồ vật bên trong lại cực kỳ hào hoa xa xỉ, một cẩm bào trung niên chừng ba mươi tuổi thần sắc tức giận nhìn ngoài cửa sổ.Lúc này trên đường rộng lơn đang có vô số phiên vân, đang chạy như bay.Lúc này vừa lúc đêm khuya, mà chỗ cẩm bào trung niên hi vọng đúng là một ít cỗ xe ở trước.-- ngay vào hơn mười ngày trước, những Phiên Vân Xa này vẫn là sản nghiệp trên danh nghĩa của hắn.Nhưng hôm nay đã bị một ít dân đen chiếm cứ, ăn uống ngủ nghỉ trên xe.Cái này cũng không có gì, nhưng tưởng tượng cũng vì không đủ xe mà không thể không vứt bỏ đại lượng tiền tài châu báu thì cẩm bào trung niên liền cảm thấy vô cùng đau lòng.Hắn vốn là thương nhân ở Dương Nghiệp Thành, sản nghiệp thịnh vượng và giàu có. Huy Châu tuy bốn phía chiến loạn xảy ra nhiều lần. Nhưng ỷ vào hơn ngàn gia tướng, hắn cũng có thể sống tốt qua ngày.Chỉ là đây hết thảy tất cả đã tan vỡ vào nửa tháng trước.Vốn truyền đến tin tức Dạ Ma xâm nhập khiến hắn kinh hồn táng đảm. Nghe nói dị tộc ngoại giới này thích nhất là ăn người.