Thần Khúc

Chương 148




Quỹ: dụng cụ đo đạc tính toán.

Khúc Duyệt lấy lại tinh thần, thoáng nhìn Cửu Hoang, mơ hồ đoán được hắn sợ hãi điều gì.

Nàng cũng không ngờ, vào khoảnh khắc nguy cấp nàng lại biện giải giữ mặt mũi: "Cha ta vì ta mượn Kim Quang Lưu Ly Tráo, đắc tội chùa Vô Tướng, mấy cao tăng đó cả ngày rủa ông ấy, rủa đến kiếp khí nặng thế này."

Cửu Hoang liên tục gật đầu: "Đúng vậy, đúng vậy."

Bên trên, Tuyệt Đại Phong Hoa quát lên: "Đi thôi! Ngăn không được, chúng ta không giúp được gì!"

Chín con rồng vừa ra, uy lực sấm sét càng mạnh mẽ hơn trước mấy chục lần. Hai roi hoa của Tuyệt Đại Phong Hoa nháy mắt bốc cháy. Ban đầu sấm sét chưa rơi xuống, còn có thể dùng roi đánh tan mây, bây giờ sấm sét bủa vây khắp nơi, bản thân còn khó bảo toàn.

Những con rồng kia tuy do kiếp khí biến thành, nhưng không khác gì rồng thật, nhào lộn đan xen nhau giữa không trung, phun ra hơi thở mãnh liệt như sóng xung kích, thảm bay của Khúc Duyệt không chống đỡ nổi, bị hơi thở như gió lốc của chúng lật úp.

Đây thực ra là nội dung của chương 146. Một thời gian sau ngày up (khoảng 1 - 2 tuần) mình sẽ chỉnh lại nội dung cho đúng với thứ thự. Xin lỗi các bạn đọc trên wattpad vì sự bất tiện này, nhưng mình phải làm vậy vì truyện sau khi up trên wattpad là tự động bị load trên các web và app copy. Bạn có thể vào web chính của mình để đọc bản truyện được cập nhật mới, hoàn chỉnh nhất, hoặc chờ một thời gian.

Cửu Hoang hóa cây lao bằng khói độc trong tay thành một dải lụa màu lục thẫm, vung lên trên cuốn lấy vòng eo mảnh khảnh của Khúc Duyệt. Giật một phát, Khúc Duyệt đã được kéo vào trong ngực hắn.

Cửu Hoang ôm nàng bay đi: "Lục Nương, ta đưa nàng ra khỏi chỗ này rồi quay lại giúp đỡ."

Đã thế này còn muốn giúp nữa ư?

Khúc Duyệt định nói không cần nhưng chợt cảm thấy không cần thiết, chớ nói hỗ trợ, hiện giờ bọn họ muốn thoát khỏi khu vực xảy ra thiên kiếp cũng chẳng phải chuyện dễ.

Bầu trời tựa như sắp sụp xuống, nơi này như một động đen không đáy.

Khu vực thiên kiếp càng lúc càng lớn, tiếng sấm đinh tai nhức óc, Khúc Duyệt phong bế nhĩ thức nhưng tai nàng không ngừng đổ máu, đầu đau như muốn nứt ra.

"Lưu Ly Tráo!" Khúc Duyệt lấy ra Kim Quang Lưu Ly Tráo bao bọc nàng là Cửu Hoang, "Tuyệt Đại tiền bối!"

Tuyệt Đại Phong Hoa cũng không cách gì rời khỏi khu vực thiên kiếp, lập tức chui vào trong Lưu Ly Tráo.

Lưu Ly Tráo đóng lại, quây tròn thành một quả cầu tỏa kim quang lấp lánh, rơi xuống mặt biển và dập dềnh theo chuyển động của lốc xoáy.

Khúc Duyệt nhìn những đạo sấm sét liên tiếp đánh xuống, tuy chưa đến nỗi lật biển đổ núi nhưng nhất định đã kinh động đến cha.

Thiên kiếp để hợp đạo đã vượt xa phạm vi nàng có thể xử lý.

Thông thường bế quan hợp đạo sẽ mất một trăm năm, phải trải qua ba ngày kiếp: tâm kiếp, lôi kiếp và mệnh kiếp.

Nghe giọng nói yếu ớt của cha, hẳn ông vừa qua khỏi tâm kiếp, đang ngủ yên tĩnh dưỡng, thế mà lại bị nàng đánh thức, tiếp theo lại gặp lôi kiếp.

Xét đến cùng, đây có lẽ cũng đồng thời là mệnh kiếp?

Vì lỡ mất thời cơ hợp đạo, chỉ còn một phần thành công, cho nên liên tục gặp xui xẻo?

"Lão ca, phiền ngươi giúp ta chăm sóc Lục Nương." Cửu Hoang đứng lên muốn bay ra khỏi lồng.

"Chàng đừng ra ngoài." Khúc Duyệt kéo hắn ngồi xuống, bên ngoài chẳng khác gì tận thế, dù hỗ trợ thế nào cũng như muối bỏ biển mà thôi.

Đúng lúc này, Nhất Tuyến Khiên trên cổ tay nàng chợt rung lên.

Khúc Duyệt bất chấp nội thương, vội vàng tiếp nhận: "Nhị Ca, huynh không sao chứ?"

Một giọng nói phát ra từ Nhất Tuyến Khiên, là Ngũ Ca Khúc Thanh.

- -- ---

Trong lò luyện đan.

"A Hồng, ngươi nghĩ kỹ chưa?" Nhan Phong dò hỏi.

Tuyết Lí Hồng cười khẩy: "Ta cần gì nghĩ kỹ!"

Nhan Phong nói: "Không phải ngươi rất chán ghét Thiên Nhân Cảnh sao? Không làm thiên nhân thì có gì đâu nào? Ở lại Nhan gia, Đại Tư Tế cũng không làm gì được ngươi, nếu ngươi không thích, Tam Thiên Thế Giới lớn như thế, ngươi đi đâu chẳng được."

Tuyết Lí Hồng chất vấn: "Nhan Phong, sao ngươi lại biến thành thế này?'

"Ngươi mau suy xét đi bằng không sẽ không kịp." Nhan Phong cười khổ rồi đưa thần thức của mình rời đi.

Giọng Tông Quyền lộ vẻ khinh thường: "Trước kia ngươi nói thiên nhân có đôi khi không bằng phàm nhân, ta vốn không tin nhưng giờ đã tin rồi, đường đường trưởng lão tộc Thiên Linh, vậy mà lại tham sống sợ chết."

Tuyết Lí Hồng liếc hắn: "Ngươi biết cái gì? Đây là tham sống sợ chết sao?"

Tông Quyền hỏi lại: "Lẽ nào không phải?"

"Tuy rằng phần lớn phàm nhân không sống đến trăm tuổi, nhưng bọn họ có thể thông qua tu luyện cùng nhiều cách khác nhau mà không ngừng đột phá giới hạn. Ngươi vĩnh viễn không biết giới hạn cao nhất của họ ở mức nào."

Tuyết Lí Hồng thở dài, "Chúng ta thì sao, vừa sinh ra đã bị mang ra làm "công cụ", năng lực tuy có mạnh yếu nhưng cũng chỉ dao động trong một phạm vi nhất định. Ngẫm lại tộc Thiên Linh xem, dù cố gắng thế nào, tu vi cao hay thấp, tuổi thọ vẫn cứ ngắn như vậy, chẳng hề thay đổi. Phong Hòe ông ấy không muốn chấp nhận số mệnh, muốn vì tộc Thiên Linh mà tìm đường sống."

Tông Quyền lạnh nhạt nói: "Vậy ông ta tàn hại vô số người, vẫn đúng hay sao?"

"Đương nhiên không đúng." Tuyết Lí Hồng nói, "Ta chỉ hiểu suy nghĩ của ông ta, đâu có tán thành cách làm của ông ta."

Tông Quyền: "Hiểu suy nghĩ của một ma linh, ta thấy ngươi chẳng cách ma hóa bao xa đâu."

Tuyết Lí Hồng: "Ở trong lò luyện này, muốn nhập ma thì ngươi là người nhập ma trước đấy!"

Tông Quyền không thể phản bác lời này của Tuyết Lí Hồng, lúc này hắn quả thực đã cảm thấy không ổn, tâm trạng lên xuống thất thường, vô cùng cáu kỉnh, ngồi thiền đã lâu vẫn không tĩnh tại được.

Tuyết Lí Hồng nhìn Khúc Tống: "Sao ngươi bình tĩnh như vậy hả? Hay ngươi không biết Truy Mệnh Phù là gì?"

"Biết, nhưng không phải chẳng còn cách gì sao?" Khúc Tống vẫn ngồi khoanh chân thẳng lưng, an tĩnh nghe bọn họ nói chuyện.

"Trong cái túi ngươi mang trên thắt lưng là gì vậy?" Tuyết Lí Hồng cứ luôn nhìn chiếc túi anh đeo trên thắt lưng nãy giờ.

Túi rất lớn, lại ngăn cách khí tức nên thần thức không thể nhìn trộm được.

"Hạt châu mẹ của Nhất Tuyến Khiên." Khúc Tống đáp, "Vì muốn liên lạc với xá muội nên ta mang đến Thập Cửu Châu."

"Bị chặn rồi?" Tuyết Lí Hồng đã từng nghe Cửu Hoang nói về vật này.

"Ừ." Khúc Tống gật gật đầu, "Phong Hòe biết trong tay vãn bối giữ bảo vật có thể liên hệ với bên ngoài nên tất nhiên đã chặn lại."

Thật ra, Khúc Tống đang nói dối.

Bên trong chiếc túi này không phải hạt châu mẹ của Nhất Tuyến Khiên mà là... ma chủng!

- -- ---

Nhất Tuyến Khiên, Khúc Duyệt nghe xong hãi hùng: "Nhị Ca và những người khác đều bị bắt?"

- --- "Đúng vậy." Giọng Khúc Thanh, "Ta không thạo dùng hạt châu mẹ, phải thử một hồi mới được."

Khúc Duyệt suy nghĩ rồi nói: "Vì sao hạt châu mẹ lại ở trong tay huynh, huynh đến Thập Cửu Châu khi nào?"

- --- "Mấy ngày trước, Nhị Ca cho ta biết, bảo ta đưa ma chủng qua."

"Ma chủng?"

- --- "Đúng vậy, chẳng phải ma chủng đang nằm trong tay người bạn thân của Nhị Ca ở Phù Khí Tông ư, anh ta báo với Nhị Ca rằng tình hình ma chủng không ổn lắm, bảo Nhị Ca mau đến lấy. Vì thế Nhị Ca liền dùng Nhất Tuyến Khiên gọi cho ta, bảo ta đưa ma chủng đến."

- --- "Cho nên ta liền tới gần Nhan gia. Nhị Ca bảo sau khi chuyện của Nhan Phong chấm dứt, chúng ta cùng nhau đến Châu Long Nha, tìm một chỗ gần Băng Ngọc Trì vùi ma chủng vào, nghe nói là vị khí linh của ma chủng, Quân Chấp yêu cầu như thế."

"Ừ." Khúc Duyệt hỏi tiếp, "Sau đó thế nào?"

- --- "Sau khi hai vị tiền bối thiên nhân kia đi vào, Nhị Ca quan sát thấy tình hình kỳ lạ, cái viện kia y như pháp bảo đang co lại, huynh ấy liền muốn đi thông báo cho bọn họ. Trong lòng nghi ngờ có bẫy, nên suy nghĩ một hồi, Nhị Ca đưa hạt châu mẹ của Nhất Tuyến Khiên cho ta, bản thân mang theo ma chủng đi vào..."

Khúc Tống mang theo ma chủng để làm gì?

Khúc Duyệt xoa xoa lòng bàn tay tự hỏi. Với bản lĩnh của Tông Quyền, dù Nhan Phong có thủ đoạn gì, nhất thời rất khó giết chết Tông Quyền tại chỗ.

Cho nên, lựa chọn hợp lý nhất là vây khốn rồi luyện hóa bọn họ.

Nương theo đó, Khúc Tống có thể thuận lợi đưa tất cả trốn vào thế giới ma chủng để tránh né vì ma chủng không sợ bị luyện hóa.

Nhưng làm sao Khúc Tống bước vào thế giới ma chủng được?

Miệng Khúc Duyệt hơi nhếch lên, nhất định anh đã dán thêm thủy phù lên hạt ma chủng, khiến Quân chấp cảm thấy thống khổ, không thể không nhảy ra thế giới bên ngoài xem xét vì sao lại thế...

Quân Chấp tội nghiệp!

Song Khúc Duyệt không nhịn được muốn tán dương một câu, nhìn năng lực đối phó với nguy cơ này của Khúc Tống, quả không hổ danh là ngài Bộ trưởng.

- -- ---

Lúc này, ngàn trượng bên ngoài vùng thiên kiếp, Hình Ngạn và Tông Tâm đuổi theo Mệnh Sấm Tiễn tới nơi.

Mệnh Sấm Tiễn bị gió lốc bức dừng lại, hai người không thể đi tiếp được.

Nhìn cảnh tượng, Tông Tâm cả kinh: "Thứ đáng sợ gì đang độ kiếp vậy? Hỗn Thế Ma Vương ư?"

"Không liên quan đến chúng ta." Hình Ngạn thu Mệnh Sấm Tiễn vào trong tay áo, chuẩn bị đi vòng qua vùng thiên kiếp rồi sẽ thả mũi tên ra.

Nhưng thần thức của hắn thoáng lướt qua, nhìn thấy ba người Khúc Duyệt bị nhốt ở giữa vùng thiên kiếp.

Hình Ngạn nhăn nhăn mày.

Tông Tâm thấy hắn không đi, theo ánh mắt hắn nhìn qua, xuyên qua hàng loạt sấm sét và rồng đen, cũng thấy được chiếc lồng có kim quang: "Là nàng ta kìa!"

Tông Tâm lập tức đẩy Hình Ngạn: "Biểu ca, mau đi cứu người."

Hình Ngạn do dự: "Ta thấy pháp bảo của nàng hẳn có thể chống đỡ được đến khi thiên kiếp kết thúc, ta ra tay cũng thành thừa."

"Cái gì mà thừa?" Tông Tâm nói, "Đấy gọi là anh hùng cứu mỹ nhân, huynh xem, tên tình lang kia của nàng cũng chẳng có cách gì, huynh ra tay cứu nàng ra, liền thấy rõ ai cao ai thấp."

"Chính vì thế ta mới không thích hợp ra tay." Hình Ngạn rối rắm nói, "Huống chi chúng ta còn phải đuổi theo Mệnh Sấm Tiễn..."

"Nếu Mệnh Sấm Tiễn không bị chặn, mà chỉ vào nơi này thì sao?" Tông Tâm phân tích nói, "Nàng vừa đi, Mệnh Sấm Tiễn liền đuổi theo, nàng dừng lại, mũi tên cũng dừng."

"Có lý." Hình Ngạn trầm mặc một lát, gật gật đầu, đồng ý tin tưởng vào lý lẽ này, "Đi, cứu người."

Tông Tâm ở phía sau xua xua tay: "Huynh tự đi đi, vậy mới thể hiện hết sự quyến rũ của huynh."

- -- ---

"Phong tiền bối!"

Bên trong phòng tu luyện của Nhan Phong xuất hiện một vị khách không mời.

Một nữ tử mặt áo choàng đen, mang mạng che mặt bằng lụa, hành lễ của thiên nhân với ma linh bên trong linh khí hình cây đèn đặt trên bàn.

"Phong tiền bối, cô cô ra lệnh cho ta truyền một tin nhắn, xin ngài ngồi yên, tốt nhất không nên can thiệp..."

Giọng Phong Hòe lộ vẻ khó hiểu: "Vì sao? Chẳng phải nàng đã tính được đường thiên mệnh rằng, sau khi lập kế để nha đầu kia bắt được Quả Hợp Đạo Ác, Tông Quyền ắt sẽ chết, Khúc Xuân Thu thành công hợp đạo rồi cũng sẽ vào tử lộ sao?"

Nữ tử lắc đầu: "Nhưng mấy ngày trước cô cô lén nhìn Thiên Mệnh Quỹ, phát hiện đường thiên mệnh này có thay đổi..."

Phong Hòe nói: "Có thể điều khiển Thiên Mệnh Quỹ chỉ có lão yêu bà Đại Tư Tế kia, chủ nhân ngươi và Hàn Lộ... Là Hàn Lộ làm?"

Nữ tử lại lắc đầu: "Cô cô vẫn luôn để ý quan sát Thiên Mệnh Quỹ, Hàn Lộ cô cô chưa từng đến gần. Cô cô đoán nhất định một người nào đó biết đoán mệnh đã can thiệp vào sửa chữa đường thiên mệnh, khiến nó nảy sinh vài biến đổi..."

"Người biết đoán mệnh?" Phong Hòe không hiểu, ma linh trong chiếc đèn nhảy nhót lên xuống.

"Cô cô nghi ngờ Quả Hợp Đạo Thiện ở giữa cản trở." Nữ tử nói, "Tóm lại, cô cô xin ngài để tâm cẩn thận một chút, cô cô sẽ lần nữa suy tính đường thiên mệnh, sau đó sẽ báo lại với ngài..."

Trầm mặc chốc lát, Phong Hòe nói: "Sử dụng Thiên Mệnh Quỹ sẽ có phản phệ, nàng nên cẩn thận..."

Sau khi nữ tử đi khỏi, Nhan Phong lo lắng nói: "Tổ phụ, kế tiếp..."

Phong Hòe nhàn nhạt nói: "Không thể để Khúc Xuân Thu còn sống xuất quan..."

Trực diện quyết định là bởi đường thiên mệnh nói rằng Khúc Xuân Thu ắt sẽ chết.

Hiện giờ đã có biến, vậy khiến hắn chết sớm một chút đi.

- -- ---

Khúc Duyệt vẫn đang nói chuyện với Khúc Thanh.

Quả cầu kim quang lắc lư theo lốc xoáy khiến Khúc Duyệt nhức đầu, suy nghĩ càng khó khăn. Thân thể vốn đã không khỏe, lưng nàng áp vách lồng, cả người nghiêng sang dựa vào vai Cửu Hoang.

Cửu Hoang lập tức dựng thẳng lưng.

Tư thế này vẫn không thoải mái hơn, Khúc Duyệt lại co chân lên, hơi xoay người.

Cửu Hoang không dám nhúc nhích.

Không chỉ đầu nàng tựa vào vai hắn, mà cánh tay hắn còn kề sát nàng, ngay vị trí giữa ngực.

Đứng yên thì không sao, nhưng quả cầu cứ lúc lắc qua lại...

Tuyệt Đại Phong Hoa ngồi đối diện chăm chú quan sát mấy con rồng, dần dần cảm giác được không khí bên trong quả cầu dường như bị rút cạn, cảm giác hơi khó thở. Khó hiểu thu hồi tầm mắt, y nhìn thấy gương mặt trắng trẻo của Cửu Hoang lúc này ửng hồng rực rỡ.

Cảm giác được Tuyệt Đại Phong Hoa đang nhìn mình, Cửu Hoang hơi cúi đầu, khẽ lắc làm tóc buộc hờ hững sau lưng xõa xuống hai bên má.

Đáng tiếc, mái tóc màu khói càng khiến mặt hắn trông đỏ hơn.

Tuyệt Đại Phong Hoa lúc này chỉ muốn cười thật lớn nhưng nhìn thấy độc khí màu lục thẫm tỏa ra đầy người Cửu Hoang, y chẳng cười nổi nữa. Khói độc bên trong cầu ngày càng dày, át hết mùi hương trên người hắn, cảm giác khó chịu không nhẹ.

Khúc Duyệt dường như đã rất quen với khói độc, vẫn chưa phát hiện dị thường.

Bùm----!

Bên ngoài nổ một tiếng thật lớn, quả cầu cách âm không thể nghe thấy, nhưng ánh sáng mạnh phát ra từ vụ nổ đã thu hút sự chú ý của Khúc Duyệt.

Ánh sáng tắt đi, hiện ra vị "Biểu ca" ở hội luận đạo nọ.

Sự ôn tồn lễ độ trước đó hoàn toàn biến mất, vẻ mặt hắn lúc này nghiêm nghị, lại trông rất giống Tông Quyền.

Một con rồng đen lao tới, quanh thân hắn ngưng kết quầng hào quang lung linh rực rỡ, đánh văng con rồng ra xa. Hắn rút trâm ngọc trong búi tóc hóa thành một thanh trường kiếm, sau đó bao phủ cả người bằng một lớp lân giáp thật dày, hệt như kim giáp của chiến thần.

Mắt Khúc Duyệt sáng lên rực rỡ.

Cửu Hoang đã không nhịn nổi nữa, nhảy ra khỏi lồng, sức lực tích tụ từ hưng phấn ban nãy đủ để hắn một phát xé đôi một con rồng đen thành hai nửa.

Xé xong, hắn đưa mắt nhìn Hình Ngạn đang mang vẻ mặt kinh ngạc và vẫn chưa kết thúc biến thân.

Hoa hòe lòe loẹt!