Thần Tử Hoang Cổ

Chương 211




Chương 211 

 

 Nhưng điều làm bọn họ kinh sợ chính là, còn có một đám hắc y nhân thân khoác áo choàng đen đứng ở phe tội tộc, vô tình mà săn giết đệ tử của Huyền Thiên Tông. 

 Trên một quảng trường của Huyền Thiên Tông, thi thể trải rộng. 

 Có sinh linh tội tộc, nhưng càng nhiều lại là đệ tử của Huyền Thiên Tông. 

 Giờ phút này, một nữ tử mỹ lệ đang bị một đám người áo đen vây quanh. 

 Ở bên chân nàng có nằm một thi thể huyết nhục mơ hồ, đó là đại sư huynh của Huyền Thiên Tông. 

 “Ngươi... Rốt cục các ngươi là ai, vì sao dây dưa chúng ta không bỏ!” 

 Nữ tử này tên là Lưu Thiến Thiến, giờ phút này mặt nàng ta đã trắng như tờ, trong lòng sợ hãi. 

 Nàng ta không rõ, nhiều đệ tử Huyền Thiên Tông như vậy, vì sao những người áo đen đó cứ muốn nhằm vào bọn họ. 

 Thậm chí đại sư huynh cũng vì bảo hộ nàng ta mà chết thảm ngay đương trường. 

 Lúc này, một người áo đen ở chính giữa phát ra tiếng cười lạnh lùng và nói: “Ha hả, Lưu Thiến Thiến, chẳng lẽ ngươi còn không biết mình làm sai cái gì sao?” 

 Nghe ngữ điệu hơi quen thuộc đó, đôi mắt Lưu Thiến Thiến đột nhiên đọng lại, không thể tin mà vươn tay, chỉ vào người áo đen kia, ấp úng nói: “Giọng nói này... Ngươi... Ngươi là...” 

 Dưới ánh nhìn không thể tin nổi của Lưu Thiến Thiến, người áo đen kia chậm rãi tháo lớp mũ trên người xuống. 

 Xuất hiện trước mắt là khuôn mặt mà Lưu Thiến Thiến đã sắp quên đi. 

 “Mạc Phàm!” 

 Lưu Thiến Thiến phát ra tiếng thét chói tai không thể tin nổi, cả người sắp thạch hóa. 

 Mạc Phàm là thanh niên mà hơn một năm trước đã bị nàng ta và đại sư huynh liên thủ hãm hại, sau đó bị sét đánh đến thoi thóp. 

 Giờ phút này, gã lại sống sờ sờ xuất hiện trước mặt nàng ta. 

 “Ngươi... Không phải ngươi đã chết sao?” Sắc mặt Lưu Thiến Thiến trắng bệch như quét sơn. 

 Rõ ràng nàng ta đã nhìn thấy Mạc Phàm bị sét đánh đến cháy đen, gần như đã không còn khí tức sinh mệnh, vì thế mới tùy tiện vứt gã đi. 

 Mà hiện tại, chẳng những Mạc Phàm còn sống, hình như còn sinh ra biến hóa thoát thai hoán cốt. 

 “Vậy còn phải đa tạ đôi cẩu nam nữ các ngươi, nếu không phải các ngươi thì làm sao có được Mạc Phàm ta như hôm nay?” 

 “Tính ra thì ta còn phải cảm tạ ngươi đấy chứ.” Mạc Phàm cười, chỉ là nụ cười thực lạnh lẽo, thực tàn khốc. 

 “Những chuyện đó... Tất cả đều là ngươi làm, còn có Kim Giác tộc và Ngân Giác tộc phá phong ấn, cũng có liên quan đến ngươi?” 

 Tiếng nói của Lưu Thiến Thiến đang run rẩy. 

 “Ha ha, không sai, hai tộc bọn họ phá phong ấn thật sự có liên quan đến ta, trước kia không phải các ngươi vu hãm ta, nói ta và tội tộc có quan hệ sao, vậy hiện tại ta dứt khoát liên hợp với tội tộc, diệt cả Huyền Thiên Tông đi!” Mạc Phàm càn rỡ cười lạnh và nói. 

 “Sao lại biến thành như vậy...” Lưu Thiến Thiến lộ vẻ mặt tuyệt vọng. 

 Nàng không ngờ, con đê ngàn dặm lại sụp vì tổ kiến. 

 Một Mạc Phàm bị nàng ta coi là con kiến, cuối cùng lại làm lay động căn cơ của toàn bộ Huyền Thiên Tông. 

 “Tính ra ta còn phải cảm tạ ngươi, nếu không nhờ ngươi thì sao ta lại có được cơ duyên như vậy?” Mạc Phàm tiến lên, vươn tay vỗ vỗ gương mặt Lưu Thiến Thiến. 

 Bị sét đánh trúng lại làm trong đầu gã có thêm một người tí hon sao trời. 

 Dựa vào người tí hon sao trời này, Mạc Phàm trực tiếp quật khởi, thực lực bùng nổ. 

 Không chỉ như thế, bá chủ ngày xưa của Tinh Thần đại lục, Vô Cực Tinh Cung cũng tìm được gã, nói gã là chúng tinh chi tử, tương lai sẽ trở thành nhân vật quan trọng nhất của Vô Cực Tinh Cung. 

 Thực lực tăng cường, còn có Vô Cực Tinh Cung làm chỗ dựa. 

 Mạc Phàm hoàn toàn bay lên. 

 Mà sau khi gã cất cánh, việc phải làm đầu tiên chính là trả thù Huyền Thiên Tông và đám người Lưu Thiến Thiến. 

 Đám người Lưu Thiến Thiến đáng chết. 

 Những người trong Huyền Thiên Tông dung túng Lưu Thiến Thiến cũng đáng chết! 

 Không phải đám người Lưu Thiến Thiến bôi nhọ gã và tội tộc thông đồng làm bậy sao? 

 Vậy Mạc Phàm trực tiếp mượn dùng sức mạnh của Vô Cực Tinh Cung, phóng thích cả Kim Giác tộc và Ngân Giác tộc ra ngoài. 

 Cho nên mới tạo thành hạo kiếp ngập trời trước mắt. 

 “Mạc... Mạc Phàm, tha cho ta một mạng...” Thân thể mềm mại của Lưu Thiến Thiến run rẩy không thôi. 

 Nàng ta không ngờ chỉ một lần lầm lỡ đã dẫn đến hậu quả khôn lường, mang đến tai nạn như vậy cho bản thân nàng và Huyền Thiên Tông. 

 Đương nhiên, Lưu Thiến Thiến cũng không biết, dù không có nàng thì Mạc Phàm vẫn phải trải qua kiếp nạn khác. 

 Bởi vì Mạc Phàm chính là vai chính thiên địa của Tinh Thần đại lục, một trong những Nghịch Thiên Thập Tử. 

 Gã phải trải qua kiếp nạn thì mới có thể hoàn toàn thức tỉnh nhân sinh khai quải. 

 Cho dù không có kiếp nạn này của Lưu Thiến Thiến, cũng sẽ có kiếp nạn khác bức bách Mạc Phàm khai quải. 

 Chỉ là, tất nhiên Lưu Thiến Thiến không biết những bí ẩn đó. 

 Giờ phút này nàng ta ch ảy nước mắt và nước mũi giàn giụa, đang cầu xin Mạc Phàm tha thứ. 

 “A, Lưu Thiến Thiến, tốt xấu gì thì ngươi và ta cũng từng có duyên phận, sao ta có thể nỡ lòng giết ngươi kia chứ...” Mạc Phàm lộ ra một nụ cười lạnh. 

 “Đa tạ... Đa tạ ngươi...” Lưu Thiến Thiến mừng đến phát khóc. 

 Nhưng còn không đợi nàng lộ ra ý cười sống sót sau tai nạn, đã nghe thấy giọng nói lạnh như băng sương của Mạc Phàm: “Nếu để ngươi dễ dàng chết đi như vậy, không phải quá không đáng với những thống khổ mà ta phải chịu đựng sao?” 

 Lời Mạc Phàm nói làm trái tim Lưu Thiến Thiến lập tức chìm xuống đáy cốc. 

 Kế tiếp, Mạc Phàm cột Lưu Thiến Thiến vào một trụ đồng. 

 Chính là cây trụ mà hơn một năm trước gã bị trói kia. 

 Sau đó, dưới ánh mắt sợ hãi của Lưu Thiến Thiến, Mạc Phàm lấy ra một thanh trường kiếm, cắt đi từng miếng thịt trên người Lưu Thiến Thiến. 

 Gã muốn lăng trì Lưu Thiến Thiến. 

 “Không... Không cần... A!!!” Lưu Thiến Thiến phát ra tiếng kêu thảm thiết tê tâm liệt phế. 

 Máu tươi đang tuôn trào. 

 Theo thời gian chuyển dời, đến cuối cùng, Lưu Thiến Thiến khí tức thoi thóp, toàn thân đều là máu tươi. 

 Miệng vết thương sâu đến mức có thể thấy xương, trên người nàng ta không có một miếng thịt lành lặn nào. 

 Mạc Phàm còn chưa giải hận, lại xuất kiếm cắt đứt gân tay gân chân của Lưu Thiến Thiến, đánh phá đan điền Linh Hải của nàng, làm Lưu Thiến Thiến hoàn toàn trở thành một phế nhân. 

 “A, Lưu Thiến Thiến, ta sẽ không giết ngươi, ta muốn ngươi lấy thân phận phế nhân mà đau khổ giãy giụa trên đời, ha ha!” 

 Mạc Phàm ngửa mặt lên trời mà cười, ý niệm đã thông suốt, chấp niệm trong lòng cũng tiêu trừ. 

 Sau đó gã và một đám cường giả Vô Cực Tinh Cung rời đi. 

 Chỉ để lại một mình Lưu Thiến Thiến đang hấp hối giãy giụa. 

 Mà bên kia, trận đại chiến của Huyền Thiên Tông và tội tộc đã tới hồi gay cấn. 

 Kim Giác tộc và Ngân Giác tộc cũng có cường giả Thánh Nhân và Chuẩn Thánh, hoàn toàn kiềm chế Tông chủ và phó tông chủ của Huyền Thiên. 

 “Đáng chết, chúng ta nên làm gì bây giờ?” Phó tông chủ mặt lộ ra vẻ mặt nôn nóng.