Thần Tử Hoang Cổ

Chương 65: Rau hẹ mọc khả quan, Thái Cổ di loại Ác Ma Viên




Bên này, Quân Tiêu Dao cũng cảm nhận được gì đó, khóe mắt chú ý tới bóng người mặc áo choàng kia. 

Hắn lập tức nhận ra đó là Tiêu Trần. 

Nhưng Quân Tiêu Dao cũng không có hành động gì. 

Hắn biết, Tiêu Trần muốn che giấu tung tích để không bị hắn phát hiện, sau đó giả heo ăn hổ, đoạt được cơ duyên trong bí cảnh, cuối cùng thực lực bùng nổ, treo hắn lên mà đánh. 

Nhưng mà... 

Lý tưởng rất tươi sáng, hiện thực lại u tối. 

Tiêu Trần cho rằng mình ở tầng thứ hai, Quân Tiêu Dao ở tầng thứ nhất. 

Không ngờ rằng Quân Tiêu Dao đã tới tầng thứ năm. 

Toàn cục đều nằm trong khống chế của Quân Tiêu Dao. 

“Tiêu Trần à, ta cho ngươi cơ hội vọng tưởng cuối cùng, đến lúc đó khi cắt rau hẹ, đừng nói ta không cho ngươi chút tình cảm nào.” 

Khóe môi Quân Tiêu Dao nhếch lên một độ cung nhàn nhạt. 

Phía bên này, Tiêu Trần lộ ra vẻ mặt kiên nghị kèm theo chút hưng phấn nhàn nhạt dưới mũ choàng. 

Rốt cuộc cơ hội hắn ta quật khởi cũng tới. 

“Quân Tiêu Dao, chờ ta dung hợp viễn cổ long cốt, tu luyện Thanh Thiên Hóa Long Quyết đến đại thành thì sẽ phải đạp ngươi dưới chân ngay trước mặt mọi người!” 

Đại chiến đang tiếp diễn. 

Tu sĩ đánh vào khu rừng Thái Hoang triển khai trận đọ sức huyết tinh với yêu thú trong rừng rậm. 

Trừ một số người có thể đẩy ngang một đường như Quân Tiêu Dao ra thì các thiên kiêu thế lực lớn còn lại và một ít tán tu đều có thương vong đáng kể. 

“Qủa thật chúng ta và những truyền nhân của bất hủ đạo thống đó không ngang hàng được.” 

Một tán tu cảm thấy đắng chát trong miệng, nhìn những bóng dáng siêu nhiên đã thâm nhập vào sâu trong rừng rậm kia, hắn ta thở dài không thôi. 

Quân Tiêu Dao như một Bạch Y Thần Vương, có khí phách vô địch, ở trước mặt hắn thì tất cả yêu thú không chống chọi qua được hai ba chiêu. 

Không bao lâu sau, đám người Quân Tiêu Dao dẫn đầu thâm nhập vào nơi sâu nhất trong khu rừng Thái Hoang. 

Đưa mắt nhìn ra, lập tức thấy được cái khe đen nhánh thật lớn nằm ngang sâu trong rừng rậm, giống như một vết thương của mặt đất. 

Sương mù màu xám quỷ dị tuôn ra từ trong đó. 

Đám người Quân Trượng Kiếm đều lấy pháp lực hộ thể, ngăn cách sương xám. 

Nhưng làm vậy thì tiêu hao sẽ cực kỳ nhiều. 

Hơn nữa trong làn sương xám, bọn họ cũng mơ hồ cảm nhận được áp chế. 

Nhưng Quân Tiêu Dao thì khác, hắn hoàn toàn không lấy pháp lực hộ thể. 

Bởi vì hắn là Hoang Cổ Thánh Thể chí cương chí dương, vạn tà bất xâm, cả máu cũng là ánh vàng rực rỡ. 

Thể chất khí huyết thánh thể có sức chống cự cực mạnh đối với các loại âm khí tà ám. 

“Xem ra tòa bí tàng chí tôn kia nằm ngay bên dưới cái khe đất này, nhưng hình như có biến hóa quỷ dị nào đó.” Quân Tiêu Dao lẩm bẩm. 

Ngay khi lời nói của hắn vừa dứt. 

Lại có tiếng gào rống truyền đến. 

Một con vượn kh ủng bố cả người đen nhánh, đầu mọc một sừng, trên lưng có cánh da xuất hiện, hai chân vừa giẫm xuống đã đè sụp một vách núi cao mấy chục trượng. 

“Là Thái Cổ di loại, Ác Ma Viên!” Chung quanh có một ít tu sĩ thâm nhập đến nơi đây, nhịn không được phát ra tiếng kinh hô. 

Thái Cổ di loại có được một tia huyết mạch lưu truyền từ Thái Cổ tới nay, thực lực mạnh hơn yêu thú bình thường rất nhiều. 

Mà con Ác Ma Viên này có sát khí ngập trời, thực lực đã đạt tới Quy Nhất Cảnh. 

Hơn nữa thực lực của Thái Cổ di loại càng mạnh hơn nhân loại cùng cảnh giới. 

Cho dù là thiên kiêu Quy Nhất Cảnh của bất hủ đạo thống muốn ứng phó con Ác Ma Viên này cũng không phải chuyện đơn giản. 

Mà quan trọng nhất là, cảnh giới hiện tại của Quân Tiêu Dao cũng chỉ ở Thần Kiều Cảnh. 

Rống! 

Thái Cổ di loại Ác Ma Viên phát ra tiếng gầm lên giận dữ. 

Sau khi bị sương xám ô nhiễm, đôi mắt nó biến thành màu đỏ tươi, vốn đã có tính nết táo bạo, giờ còn lâm vào cuồng hóa, nó trực tiếp tông thẳng vào Quân Tiêu Dao. 

Trên đường chạy nó đâm sụp vài dãy núi. 

Ánh mắt mọi người đều dán chặt vào đó. 

Mà trong hư không phía trên khu rừng Thái Hoang. 

Quan Thiên Kính cũng chiếu ra cảnh tượng bên ngoài bí tàng chí tôn. 

“E là Thần Tử của Quân gia các ngươi gặp phiền phức rồi.” Trưởng lão Cơ Bang Ấn của Cơ gia khẽ cười và nói. 

… 

Cho dù là Cơ Huyền, muốn ứng phó với Thái Cổ di loại Quy Nhất Cảnh cũng không phải chuyện đơn giản. 

Huống chi cảnh giới của Quân Tiêu Dao còn thấp hơn một bậc. 

Tuy Cơ Bang Ấn không nói ra lời nào trào phúng làm thấp đi, nhưng trong đó lại không thiếu ý xem diễn. 

Gương mặt già nua của Quân Chiến Thiên không có biến hóa gì, thậm chí còn cười cười. 

Ông ta biết rõ Quân Tiêu Dao có thực lực thế nào hơn ai hết. 

Bên ngoài bí tàng chí tôn, Quân Tiêu Dao nhìn Ác Ma Viên lao thẳng đến mà khuôn mặt thần tú tuyệt dật không có nửa phần dao động. 

Hắn chỉ giơ tay thì Linh Hải kim sắc vô tận trong cơ thể đã nhấc lên sóng gió. 

Pháp lực kim sắc dồi dào giống như đại dương mênh mông, cuồn cuộn bát ngát. 

Trong hư không, pháp lực ngưng tụ thành các thần binh như đao thương kiếm kích, búa rìu câu xoa. 

Đó là thần thông võ học của Quân gia, Binh Phạt Quyết. 

“Đi!” 

Quân Tiêu Dao đẩy một tay ra, vạn loại thần binh hóa thành dòng lũ kim sắc, tuôn trào về hướng Ác Ma Viên. 

Ác Ma Viên thấy thế thì ngửa mặt lên trời gào rống một tiếng, sát khí màu đen quanh thân bùng nổ, sau đó ngưng kết thành một khối hắc giáp ngoài thân. 

Oanh! 

Tiếng va chạm kinh thiên động địa bùng nổ, Binh Phạt Quyết ầm ầm phá tan hắc giáp bên ngoài thân thể Ác Ma Viên, lại không tạo thành tổn thương quá lớn lên thân thể nó. 

“Không hổ là Thái Cổ di loại.” Quân Tiêu Dao hơi bất ngờ mà nói. 

Ác Ma Viên thấy thế thì cái sừng màu đen duy nhất trên trán nở rộ ra phù văn đen nhánh, hóa ra một chùm tia sáng hủy diệt, đâm thẳng về hướng Quân Tiêu Dao. 

Bốn phương tám hướng, một ít tu sĩ vọt tới nơi đây đều giương mắt quan sát. 

Cơ Huyền, Tiêu Trần, còn có Võ Minh Nguyệt ẩn trong bóng tối vừa đến nơi đây cũng đưa mắt qua đây. 

Vẻ mặt Quân Tiêu Dao bình đạm như nước. 

Hắn lại thi triển Tượng Thần Trấn Ngục Kính. 

Một hư ảnh minh thần đen nhánh khuếch tán ra từ ngoài thân hắn. 

Đó là phòng ngự mạnh nhất trong Tượng Thần Trấn Ngục Kính, Minh Thần Thủ Hộ! 

Phanh! 

Chùm tia sáng đen nhánh va vào Minh Thần Thủ Hộ, nhấc lên từng đợt gợn sóng, nhưng lại không thể phá vỡ phòng ngự. 

Cho dù là Ác Ma Viên hung bạo kia cũng hiện ra chút sửng sốt trong đôi mắt đỏ tươi, hiển nhiên nó không dự đoán được nhân loại cảnh giới thấp hơn nó trước mặt lại có thể chống lại tuyệt học thần thông của nó. 

Sau lưng Quân Tiêu Dao kéo dài ra Ác Ma chi Dực, gia trì cực tộc, ngay lập tức lao đến trước người Ác Ma Viên. 

Tay hắn ra ấn quyết, một bóng dáng khổng lồ trên chạm tới trời cao, dưới đụng vào Cửu U hiện hóa ra giữa thiên địa. 

Một uy thế kh ủng bố trấn áp thiên địa trời đất, nhật nguyệt càn khôn kích động trào dâng ra từ trên người Quân Tiêu Dao! 

Hắn đứng sừng sững trong hư ảnh đế vương, cứ như Thần Linh chi Tử làm chúa tể trên trời dưới đất! 

Nhân Vương Ấn vừa ra, trấn áp càn khôn! 

Oanh! 

Giống như một Thái Cổ thần sơn áp xuống, Quân Tiêu Dao tung một ấn ra, trực tiếp chụp Ác Ma Viên xuống mặt đất, làm nó da tróc thịt bong, máu tươi giàn giụa. 

Ác Ma Viên phát ra tiếng rống giận, Quân Tiêu Dao lại nện xuống từng quyền. 

Quyền phong cuồn cuộn như hình thành gió lốc không gian, làm rung chuyển cả Bát Hoang! 

Phanh! Phanh! Phanh! 

Ba quyền nện xuống, con Thái Cổ di loại hung uy hiển hách kia đã hoàn toàn không có sinh lợi. 

Toàn trường khựng lại!