Nghiêm Lập Chân kiêu ngạo nói: “Nếu cậu sợ thì quỳ xuống, chờ chết đi”.Ngô Bình thở dài một hơi: “Tôi đã giết Lưu Trực Hưng, giờ anh lại xuất hiện, vậy nếu hôm nay tôi tiễn anh đi luôn thì Dương Thiên Thiền có tới nữa không?” Nghiêm Lập Chân bừng lửa giận: “Láo lếu! Ai cho cậu dám nhắc đến sư phụ của tôi hả?” Dứt lời, anh ta lập tức ra tay, cánh tay dài vươn ra như một con rồng về phía Ngô Bình nhanh như điện.Cùng lúc đó, môt luồng sức mạnh màu xanh toả ra xung quanh người anh ta với khí thế bức người.Ngô Bình lách người sang một bên rồi bắn năm chỉ phong ra, đồng thời tấn công phía dưới sườn của Nghiêm Lập Chân.Đó là vị trí của huyệt Tráo Môn.Anh ta vừa ra tay thì Ngô Bình đã điểm vào huyệt đó rồi.Nghiêm Lập Chân cảm thấy sườn mình đau nhói, sức mạnh toàn thân như tan biến, anh ta vô cùng hoang mang nên vô thức lùi lại.Ngô Bình tiếp tục tấn công, lần này anh thi triển Kim Cương Ấn của Kim Cương Chỉ.Nghiêm Lập Chân giơ tay chống trả theo bản năng, nhưng vừa vận chân khí một cái thì thấy không được, trái lại chỗ sườn càng đau thêm.Uỳnh! Ngô Bình điểm vào lòng bàn tay của Nghiêm Lập Chân, một luồng chân khí mạnh mẽ đã xuyên vào cơ thể của anh ta rồi xâm nhập vào kinh mạch tới lục phủ ngũ tạng.Nghiêm Lập Chân hộc ra một ngụm máu tươi rồi bay đi, mặt trắng như tờ giấy.Hai người khác thấy thế thì hoảng hốt rồi lao lên tấn công Ngô Bình.Anh hô lên rồi thi triển Song Long Chiến Thiên của Ngũ Long Thánh Quyền để đánh trả họ.Hai người đó đều có tu vi đại chu thiên nên có thực lực kém xa Ngô Bình, cả hai lập tức hộc máu rồi lùi lại, nửa thân dưới đã tê liệt.Đới Tương Đình ở bên ngoài thì hoảng hồn, ông ta đang giao thủ với Từ Quý Phi thì chợt khựng lại, định quay về ứng cứu.Song, Từ Quý Phi đang đứng trước mặt ông ta đã nhân cơ hội đó để ra đòn quyết định.Ông ấy dồn chân khí ở quanh người vào một quyền vang lên tiếng như rồng ngâm.Đới Tương Đình giật mình, tung hai quyền lên che chắn.Ầm! Nhưng trong một giây phút ngắn ngủi, khí thế, thời cơ và ý chí của Từ Quý Phi đã thắng Đới Tương Đình.Ông ta chỉ thấy một luồng sức mạnh to lớn ập tới, người bị đánh bay cả chục mét rồi đập mạnh lún cả tường, làm bụi bay mù mịt.Huyết khí của Đới Tương Đình cuộn trào, chân khí rời rạc, ông ta vừa định tập trung chân khí lại thì Từ Quý Phi đã lao tới tấn công tiếp.Cực chẳng đã, Đới Tương Đình đành giơ hai tay lên thi triển Triền Thủ.Rắc! Ông ta cố vận chuyển một phần chân khí thì thấy tay mình đau nhức, vì lực yếu nên chiêu thực bị phá dễ dàng, xương tay ông ta gãy vụn rồi cả người ngã lăn xuống đất, ngay sau đó đã có một bàn tay chống lên ngực ông ta.Đới Tương Đình vã mồ hôi rồi run giọng nói: “Ông ba, xin tha mạng”.Từ Quý Phi cười lạnh nói: “Không nịnh bợ Nghiêm Lập Chân nữa à?” Đới Tương Đình cười khổ nói: “Ông ba đừng sỉ nhục tôi nữa, tôi nhận thua”.Từ Quý Phi thu tay về rồi nói: “Nể tình ông là con cả của ông cụ Đới nên hôm nay tôi tha.Nếu ông không phục thì có thể tới tìm tôi báo thù bất cứ lúc nào”.Đới Tương Đình liên tục nói không dám với vẻ chán nản, trận giao đấu này là một sự đả kích to lớn với ông ta, thậm chí còn khiến ông ta bị ám ảnh, ảnh hưởng tới ý chí luyện võ.Từ Quý Phi đi vào phòng thì thấy nhóm Nghiêm Lập Chân đang bị thương nằm dưới đất.