Thần Y Trở Lại

Chương 6768: Thì ra là như vậy




Trong tiếng vang lớn, ngọn giáo dài màu đỏ như máu bị gãy, Thập Đồ đâm vào ngực Hoang cấp chín. Sức mạnh đáng sợ đánh vào cơ thể Hoang cấp chín, từ vết thương phát ra ánh sáng trắng.

Hoang cấp chín hét lên thảm thiết, Ngô Bình xẻ nó làm đôi, lấy ra hạch trong đầu Hoang.

Hạch của Hoang cấp chín khác hẳn với những gì anh từng thấy trước đó, vậy mà trong hạch của Hoang lại có chứa "cấm"!

Anh lập tức nuốt chửng hạch của Hoang, không lâu sau cấm ky tối cao của anh đã hình thành nguyên mẫu của tầng cấm thứ mười bảy.

"Có vẻ như hạch của Hoang là liều thuốc bổ tuyệt vời cho những cấm ky."

Anh hỏi A Bạch: "Ta nghe nói cấm ky có liên quan đến Hoang, điều này có đúng không?"

A Bạch: "Ngược lại, Hoang sinh ra từ cấm ky, cho nên bản thân Hoang là nguồn gốc của những cấm ky. Một số cấm ky trên thế giới cũng có liên quan đến Hoang."

Ngô Bình gật đầu: “Thì ra là như vậy.”

Trở lại Huyền Kinh, Tử Thanh Thánh Hoàng phái người đưa đồ tới, đó là một Thánh môn khác. Trong thời gian này, Tử Thanh Thánh Hoàng đã dùng thủ đoạn của mình để có được ba Thánh môn khác.

Có thể thấy rằng những Thánh môn này vẫn chưa được luyện chế, trước đây nếu chủ nhân của nó muốn sử dụng thì phải dùng đến pháp trận và các nghỉ thức phức tạp, không giống như anh có thể sử dụng trực tiếp.

Ngô Bình đã đi tìm Đào Như Tuyết và giúp cô ta luyện chế một Thánh môn, bằng cách này, Đào Như Tuyết cũng có thể tùy ý ra vào Thiên giới và đại lục Thánh Cổ.

Ngoài ra, anh còn giao Thánh môn thứ hai cho Lý Thái Nhất để tạo điều kiện cho bọn trẻ đi lại giữa hai nơi.

Sau đó, anh đến núi Nguyên Thủy và giao Thánh môn thứ ba cho Giang Sơ Nhan để đề phòng trong những trường hợp khẩn cấp.

Sau khi trở về, anh đi đến viện luyện đan trước. Mặc dù đã có Lạc Ngưng Đan phụ trách ở đây nhưng với tư cách là viện trưởng, anh vẫn phải thường xuyên lui tới.

Vừa đến nơi, anh đã nhìn thấy thiếu niên Khương Lâm lần trước đã đợi anh ở viện luyện đan vài ngày, Lạc Ngưng Đan cũng đang đợi anh trở về. Trước đó, anh đã để lại một viên Chí Tôn Đan để bán đấu giá, kết quả đấu giá rất cao. Cuối cùng, viên Chí Tôn Đan kia đã được người khác mua với giá 3000 vạn Thiên Đạo tệ. Thiên Đạo tệ là tiền bùa được luyện chế bởi các cường giả Tê Thiên Cảnh, sức mua của chúng cao hơn nhiều so với Đạo Tôn tệ và chỉ mới trở nên phổ biến gần đây. Hiện tại, một Thiên Đạo tệ có thể đổi được mấy vạn Đạo Tôn tệ.

Sau khi người kia mua Chí Tôn Đan, ông ta lập tức cho con trai mình dùng. kết quả là chỉ trong vòng vài ngày, tu vi của con trai ông ta đã tăng vọt, bây giờ đã trở thành thiên tài số một trong gia tộc. Khi tin tức truyền đi, có vô số người đã đến để tìm mua Chí Tôn Đan.

Sau khi nghe Lạc Ngưng Đan nói, Ngô Bình nói: "Không phải muốn mua Chí Tôn Đan là có thể mua được, có thể bán cho họ một viên là rất tốt rồi."

Lạc Ngưng Đan: “Nhưng khắp nơi đều có người hỏi thăm, họ nói dù giá có đắt gấp mười lần cũng không thành vấn đề.”

Ngô Bình cười lạnh: "Bọn họ tưởng bở à! Loại đan dược này có thể thay đổi tư chất và vận mệnh của một người, làm sao có thể dùng tiền để mua được?"

Sau đó, anh đến gặp Khương Lâm, người đã đợi anh mấy ngày. Mặc dù Khương Lâm đã đợi mấy ngày, nhưng tính tình vẫn rất tốt, khi gặp mặt, hắn ta mỉm cười 'ha ha' nói: "Lý huynh, huynh cuối cùng cũng đã trở lại."

Ngô Bình: “Khương huynh tìm ta có chuyện gì sao?”

Khương Lâm nói: "Lần trước ta mang Huyền Hoàng Đại Đạo Đan và Huyền 'Thiên Cấm Đạo Đan về, lão tổ rất vui mừng và còn khen ngợi ta, lần này ta lại tới làm phiền huynh."

Ngô Bình rất quan tâm đến quả trường sinh của hắn ta, một khi quả trường sinh được thêm vào một số loại đan dược, hiệu quả có thể được cải thiện rất nhiều.

Anh sai người bưng trà lên, cười nói: “Khương huynh, mời nói.”

Khương Lâm nhấp một ngụm trà và khen trà ngon, một lúc sau mới đi thẳng vào vấn đề: “Lý huynh, huynh cũng biết Thiên Đạo Môn chúng ta trải dài bao kỷ nguyên, nhưng cũng bởi vì điều này mà nội bộ có rất nhiều phe phái. Huynh nghĩ xem, mỗi một kỷ nguyên sẽ có một nhóm đệ tử hoặc trưởng lão trưởng thành, theo thời gian, những người từ các kỷ nguyên khác nhau và những người tu luyện các công pháp khác nhau sẽ thành lập môn phái của riêng mình, không ai phục ai"

Ngô Bình chớp mắt: "Thật sao? Vậy Khương huynh hẳn là thuộc về kỷ nguyên của chúng ta phải không?"

Khương Lâm nói: "Đương nhiên rồi, tuy nhiên, đệ tử của kỷ nguyên trước cũng muốn chiêu mộ đệ tử ở kỷ nguyên này. Đồng thời, tu vi của họ cũng bị Thiên Đạo áp chế, phần lớn thời gian chỉ có thể sử dụng hóa thân để hành động."

Ngô Bình: “Sử dụng hóa thân à?”

Khương Lâm gật đầu: “Cường giả kỷ nguyên nghe thì có vẻ rất mạnh, nhưng trên thực tế, nếu như thay đổi kỷ nguyên thì họ sẽ bị Thiên Đạo áp chế, không thể sử dụng sức mạnh của mình được. Để giải quyết vấn đề này, một số người thông minh đã nghĩ ra cách sử dụng bào thai của kỷ nguyên này để luyện chế hóa thân. Ngay khi bào thai được sinh ra, một nửa thần hồn của họ sẽ ký sinh trong cơ thể đứa bé. Khi đứa trẻ lớn lên và tu vi tăng lên, những cường giả kỷ nguyên này sẽ dần dần chuyển giao tu vi mạnh mẽ của mình sang, như vậy thì có thể tránh được sự áp chế của Thiên Đạo.

Ngô Bình: “Khương huynh nói với ta nhiều như vậy, nhưng vẫn chưa nói muốn †a giúp việc gì.”

Khương Lâm cười nói: "Chuyện là như vậy. Nếu thần hồn của kỷ nguyên trước muốn dung nhập vào bào thai thì nhất định phải có độ phù hợp rất cao. Nói chung, chỉ cần độ phù hợp có thể đạt tới 30% thì có thể thử. Nhưng độ phù hợp thấp hơn có thể sẽ để lại những nguy hiểm tiềm ẩn khiến việc thăng cấp trong những cảnh giới sau này trở nên vô cùng khó khăn. Nên Lý huynh có thể giúp chúng ta luyện chế một loại đan dược để nâng cao khả năng tương thích giữa bào thai và thần hồn không?”

Ngô Bình chớp mắt: “Khương huynh có đan phương không?”

Khương Lâm cười khổ: "Không có. Loại đan dược này đời trước cũng đã có người nghiên cứu, nhưng đều thất bại. Bởi vì mỗi người, mỗi bào thai đều khác nhau, làm sao để tăng lên độ phù hợp là một chuyện cực kỳ khó khăn."

Ngô Bình suy nghĩ một chút, nói: "Loại đan dược như vậy thì cần phải có một nhóm người thích hợp để ta nghiên cứu."

Khương Lâm vội vàng hỏi: “Nếu Lý huynh có thời gian, có thể đi Thiên Đạo Môn một chuyến được không?”

Ngô Bình không đồng ý ngay, chỉ cầm tách trà lên uống và nói: “Khương huynh, ta phụ trách toàn bộ viện luyện đan, còn thường xuyên phải đến đại lục. Thánh Cổ, ta rất bận.”

Khương Lâm cười: "Ta hiểu được, cho nên Thiên Đạo Môn nhất định sẽ không để Lý huynh làm việc vô ích."

Hắn ta lấy ra một chiếc hộp từ trong ngực, sau khi mở ra, bên trong là một loại trái cây hình người đang ngồi xếp bằng, trên người tỏa ra mười hai màu sắc thần thánh, phát ra mùi hương thơm nức, chỉ cần ngửi một hút thôi đã cảm thấy tinh thân sảng khoái.

Nhìn thấy loại quả này, trái tim Ngô Bình đập thình thịch, hỏi: "Đây là?”

Khương Lâm lộ vẻ đắc ý nói: "Đây chính là 'Thiên Đạo Thần Quả' mà lão tổ đã thưởng cho ta, đây là đồ tốt, sau khi ăn xong có thể cải thiện thể chất, tăng thêm vận may. Đặc biệt là nó có lợi ích rất lớn với tu sĩ thăng cấp Tề Thiên Cảnh. Thứ này cũng cực kỳ quý hiếm ở Thiên Đạo Môn của chúng ta, mỗi năm chỉ có ba quả được phân bổ, ta có thể có được nó cũng nhờ vào đan dược do Lý huynh luyện chế”


Ngô Bình: “Chờ ta sắp xếp xong, lát nữa ta sẽ cùng Khương huynh đi Thiên Đạo Môn.”

Nửa giờ sau, hai người dùng ánh sáng dịch chuyển bay đi Thiên Đạo Môn. Cánh cổng của Thiên Đạo Môn mới được mở ra cách đây không lâu, nó nằm trong một dãy núi rộng lớn, vị trí của nó rất bí ẩn, nếu không có người dẫn đường thì cho dù có tu vi cao đến đâu cũng không thể phát hiện được sự tồn tại của nó.

Chẳng mấy chốc, cả hai đã đi đến trên không trung của một dấy núi khổng lồ. Khương Lâm chỉ xuống mặt đất, không gian vặn vẹo và thay đổi, một cánh cổng ánh sáng khổng lồ xuất hiện, hắn ta mời Ngô Bình tiến vào cánh cổng ánh sáng.

Vừa đi qua cánh cổng ánh sáng, cảnh tượng trước mắt đã thay đổi. Những ngọn núi hoang vắng biến mất và được thay thế bằng những đỉnh núi kỳ lạ và làn nước tuyệt đẹp, những ngọn núi nhấp nhô. Trên núi có vô số loài chim thần kỳ và thú lạ hoạt động, trong làn mây trắng bay lơ lửng trên bầu trời, có thể nhìn thấy những con chim thần khổng lồ bay ngang qua. Hơn nữa, linh khí ở đây rất dồi dào, đây là điều mà Ngô Bình chưa từng thấy qua!