Kim Huyền Sương nói với Hoa Thần ở bên cạnh: “Hoa Thần đến phòng khách uống trà trước đi.”
Cô ta cũng không mang theo Hoa Thần mà mang theo Ngô Bình biến mất ngay tại chỗ.
Hoa Thần mỉm cười, lẩm bẩm: "Huyền Bình quân đúng là có sức hấp dẫn, Kim Huyền Sương đã bị rung động."
Kim Huyền Sương dẫn Ngô Bình đi đến một sơn cốc, trong sơn cốc có trăm hoa đua nở, vô số con bướm xinh đẹp bay lượn, còn có một dòng sông nhỏ chảy dọc theo sơn cốc, tạo thành một hồ nước ở bên trong. Trong hồ có vô số cá bơi lội.
Trong sơn cốc có một khoảng sân nhỏ, trong sân có bốn gian nhà lợp ngói, trước cửa có một con hổ đen đang nằm, trên cây có giá cho chim đậu, có một con vẹt đang đậu trên đó.
Kim Huyền Sương dẫn Ngô Bình vào trong sân, một con vượn trắng từ bên cạnh đi ra, mang tới một cái bàn và hai cái ghế. Còn mấy con chim bay đáp xuống đất, hóa thành những cô gái mặc áo trắng bưng trà đến.
Ngô Bình nhìn chung quanh, cười nói: “Đây là nơi ở của Kim cô nương à, môi trường thật sự rất tốt.”
Kim Huyền Sương: "Nếu Lý huynh không ngại, có thể gọi ta là Huyền Sương." Ngô Bình gật đầu: “Được.”
Kim Huyền Sương: “Trước giờ ta không thích giao tiếp với Thần tộc bên ngoài, thay vào đó, ta thường lén lút đến chỗ của Nhân tộc. Nhưng lúc đó chỗ của Nhân tộc rất hỗn loạn, thường xuyên có chiến tranh với dị tộc nên ta thường đổi địa điểm”
Ngô Bình biết thân phận của Kim Huyền Sương, phụ thân ruột của cô ta chính là Thiên Đế, liền hỏi: "Huyền Sương, nghe nói phụ thân của ngươi là Thiên Đế? Mà Thiên Đế cũng là Nhân tộc?"
Kim Huyền Sương cười nói: "Mọi người đều nói như vậy, nhưng sự thật không phải như vậy. Thiên Đế là một nhân vật từ xa xưa, còn ta chỉ mới sinh ra mấy trăm năm, sao ta có thể là con gái của ông ta được?”
Ngô Bình: “Thì ra lời đồn thổi bên ngoài là sai sự thật.”
Kim Huyền Sương: "Cũng không thể nói là sai được, năm xưa Thiên Đế có để lại một hóa thân ở Nhân tộc, ông ta vẫn luôn ngủ say. Sau đó không biết tại sao lại tỉnh lại, đó chính là phụ thân của ta. Nhưng ta chưa bao giờ gặp ông ấy, vì khi mẫu thân mang thai ta không lâu thì ông ấy đã mất tích."
Ngô Bình gật đầu: “Nếu nói như vậy, Huyền Sương, ngươi vẫn có một nửa huyết mạch của Nhân tộc.”
Kim Huyền Sương cười nói: "Đúng vậy, cho nên ta mới thích sống ở nơi của Nhân tộc, rất náo nhiệt. Ngươi nhìn nơi này đi, ta đã bắt chước theo một nơi ở của một Nhân tộc."
Ngô Bình cười nói: “Ta là Đông Huyền Thánh Hoàng của Nhân tộc, ta đang xây dựng Huyền Kinh. Nếu có thời gian, ngươi có thể tới đó chơi với ta.”
Hai mắt Kim Huyền Sương sáng lên: "Thật sao? Vậy ta nhất định phải đi."
Hai người uống trà trò chuyện, hoàn toàn không quan tâm đến chuyện ở thần cung Côn Luân. Ngô Bình thản nhiên hỏi cô ta: “Huyền Sương, ta đã từng nhìn thấy một người tên Kim Song Nhi ở trong mơ, có vẻ ngoài giống hệt với ngươi.”
Kim Huyền Sương cười nói: "Hình như ta cũng đã từng nằm mơ thấy ngươi, hẳn là đã rất lâu rồi, ta nhớ không rõ."
Ngô Bình nhìn cô ta, đột nhiên duỗi ngón tay ra, đưa những ký ức kia cho Kim Huyền Sương.
Đột nhiên, cảm xúc và ký ức của Kim Song Nhi trong nháy mắt dung nhập vào. trong suy nghĩ của Kim Huyền Sương. Cô ta vốn đã phải lòng Ngô Bình, bây giờ cô ta đã biết mọi thứ về Kim Song Nhi.
Cô ta đột nhiên buồn bã nhào vào trong ngực Ngô Bình, trong đôi mắt xinh đẹp rưng rưng nước mắt: 'Bắc ca, ta rất nhớ ngươi!” Trong khoảnh khắc này,
chẳng phải cô ta chính là Kim Song Nhi đó sao?
Kim Huyền Sương trợn mắt nhìn cô ta: "Vũ Thần tỷ tỷ, hôm nay ta mời ngươi tới đây để biểu diễn khiêu vũ cho mọi người xem, ngươi tới chỗ của ta làm gì?"
Vũ Thần khẽ mỉm cười nói: “Ta nghe nói Huyền Sương bị một người đàn ông của Nhân tộc mang đi, ta rất tò mò loại đàn ông nào có thể khiến ngươi rung động, liền lẻn ra ngoài tìm các ngươi.”
Mỗi một hành động của Vũ Thần đều mang theo sự quyến rũ không thể tả, khiến trái tim của Ngô Bình lỡ một nhịp, bởi vì cô ta lại là một trong những người đẹp trong sách mỹ nhân!
Hắn không khỏi thâm thắc mắc, chẳng lẽ trong quyển sách đó không chỉ có Nhân tộc mà còn có cả Thần tộc?