Thần Y Trở Lại

Chương 6789: Thần kỳ vậy sao!




Hình như mối quan hệ giữa Kim Huyền Sương và Vũ Thần khá tốt, cô ta giới thiệu với Ngô Bình: “Nàng ấy là Vũ Thần Vân Thường, vũ công giỏi nhất của Thần tộc. Dòng dõi của Vũ Thần có yêu cầu cực kỳ cao về tài năng, nàng ấy là người duy nhất trong thế hệ này trở thành Vũ Thần."

Ngô Bình cảm thấy tò mò, hỏi: “Khiêu vũ có gì khó?”

Kim Huyền Sương nghiêm nghị Lý công tử đừng coi thường khiêu vũ, mỗi động tác giơ tay nhấc chân đều có thể kết nối với trời đất, mượn sức mạnh phi thường. Tuy nhiên, vai trò của Vũ Thần chủ yếu là ở hiện trường chiến tranh quy mô lớn. Chỉ với một điệu nhảy, tinh thần của ba quân sẽ tăng lên gấp nhiều lần, sức chiến đấu tăng vọt."

Đôi mắt của Ngô Bình mở to: "Thần kỳ vậy sao!”

Vũ Thần nhìn Ngô Bình, cười nói: "Tiểu ca ca, nếu ngươi muốn học, ta có thể dạy ngươi."

Kim Huyền Sương: "Vân Thường, nói đi, ngươi tìm ta làm gì."

Vũ Thần Vân Thường khẽ mỉm cười nói: "Lý công tử là cao thủ luyện đan, ta có việc cần hắn giúp đỡ."

Kim Huyền Sương cười nói: "Giúp đỡ cũng được, nhưng ngươi muốn dùng thứ gì để báo đáp chúng ta?"

“Các ngươi?” Vũ Thần cười chế nhạo, “Sao vây, hiện tại các ngươi đã là người một nhà rồi sao?”

Khuôn mặt xinh đẹp của Kim Huyền Sương đỏ bừng, cô ta nói: "Lý công tử là bạn của ta, ta đương nhiên đứng về phía hắn."

Vũ Thần hừ lạnh một tiếng: “Ngươi là bạn thân của ta, gặp được người yêu thì lại phớt lờ ta?”

Kim Huyền Sương vội vàng đổi chủ đề: “Ngươi muốn luyện đan sao?”

Vũ Thần nói: “Ngươi cũng biết, ta đã hiểu được điệu múa thứ sáu trong Thiên 'Vũ Cửu Khúc. Điệu múa thứ bảy sau đó cực kỳ khó khăn, muốn tiếp tục hiểu rõ thì phải dựa vào ngoại lực. Dòng dõi của Vũ Thần đã kế thừa một đan phương, nhưng chưa bao giờ luyện chế ra được, ta muốn nhờ Lý công tử giúp đỡ.”

Kim Huyền Sương nhìn Ngô Bình, cười hỏi: "Lý huynh, ngươi có bằng lòng giúp nàng ấy không?”

Ngô Bình rất hứng thú với Thiên Vũ Cửu Khúc, nói: "Ta có thể thử xem. Tuy nhiên, kiến thức của ta về Thiên Vũ Cửu Khúc rất hạn chế."

Vân Thường cười nói: “Việc này dễ dàng, ta sẽ khiêu vũ cho công tử xem.”

Cô ta vừa dứt lời, xung quanh đột nhiên vang lên thần nhạc, dưới chân Vân Thường cũng xuất hiện sương mù sáu màu, cô ta nhảy múa trên sương mù. Với điệu nhảy này, ánh sáng giữa trời và đất dường như đều rơi vào người cô ta, mỗi cái cau mày và mỗi nụ cười của cô ta đều là đẹp nhất trong trời đất.

Cùng lúc đó, một luồng sức mạnh huyền bí giữa trời và đất chiếu xuống, ban tặng cho Ngô Bình, khiến cả thể xác và tâm hồn của anh đều thăng hoa, tuyệt không thể tả, cảm giác tốt đẹp không thể hình dung.

Một lúc sau, vũ điệu dừng lại, nhưng Ngô Bình lại đắm chìm trong đó, không cách nào thoát ra được.

"Đây là Thiên Vũ Cửu Khúc sao? Thật sự rất tuyệt vời." Ngô Bình ngạc nhiên kêu lên: "Nếu nghĩ kỹ, điệu múa này huy động các sức mạnh khác nhau giữa trời và đất, những sức mạnh này hội tụ và tạo ra hiệu quả tương tự như đan dược! Nguyên tắc của thế giới đúng là giống nhau.”

Vân Thường cười nói: "Công tử miêu tả rất chính xác, đây là điệu múa thứ năm trong Thiên Vũ Cửu Khúc."

Sau đó Ngô Bình cẩn thận hỏi thăm tình huống về Thiên Vũ Cửu Khúc, sau đó nhìn vào đan phương. Thiên hạ thường nói, đến lúc cuối cùng thường là trăm sông đổ về một biển, rất nhanh anh đã nảy ra ý tưởng và bắt đầu thử ngay lập tức.

Trong tay anh có rất nhiều dược liệu, Vân Thường cũng chuẩn bị rất nhiều, rất nhanh thôi đã tập hợp đủ một nhóm dược liệu, bắt đầu luyện chế đan dược.

Thiên Vũ Cửu Khúc đã truyền cảm hứng cho anh rất nhiều, lò đan dược của anh đã tạo ra những thay đổi chưa từng có. Khi viên đan dược đầu tiên được luyện chế ra thì có thần nhạc xuất hiện, được bao quanh bởi ánh sáng thần thánh, hai mươi bốn thần nữ khiêu vũ xuất hiện.

Vân Thường là một người thạo nghề, cô ta nhìn những thần nữ này và nói: "Đã rất tuyệt vời rồi, nhưng âm nhạc và điệu múa của những thần nữ này có một số

vấn đề. Ngô Bình: “Ngươi có thể nhảy lại cho ta xem được không?”

Vân Thường gật đầu, lập tức học được vũ điệu của hai mươi bốn thần nữ và thực hiện một số thay đổi.

Sau đó, Ngô Bình luyện chế lò thứ hai. Sau khi đan dược hoàn thành, một ánh sáng thần thánh lao ra, sau khi tỏa ra thì biến thành hai mươi bốn thần nữ đang nhảy múa, đồng thời, trên bầu trời xuất hiện rất nhiều bóng dáng của các nhạc thần, phát ra âm nhạc tuyệt diệu.

Nhưng sau một lúc, những hình ảnh này biến mất và ngưng tụ thành một viên đan dược trong suốt.

Đôi mắt đẹp của Vân Thường tỏa sáng, cô ta cầm lấy đan dược xem xét một lúc rồi cảm động nói: "Trình độ luyện đan của Lý công tử thật sự rất tốt, đan dược này hoàn toàn phù hợp với nhu cầu của tai"

Cô ta nhẹ nhàng cúi đầu với Ngô Bình: "Lý công tử, ta phải về tìm hiểu điệu múa thứ tám. Nếu thành công, ta sẽ múa cho công tử xem."

Sau khi tiễn Vũ Thần Vân Thường đi, Kim Huyền Sương cười nói: "Đan phương này đã tồn tại nhiều năm, không cách nào luyện chế, không ngờ nó lại dễ dàng hoàn thành trong tay ngươi như vậy."

Ngô Bình: “Thật ra nguyên tắc giữa Thiên Vũ và luyện đan cũng giống nhau, cho nên ta cũng không cảm thấy khó khăn.”

Đột nhiên, Kim Huyền Sương nói: 'Mẫu thân của ta gọi, chúng ta trở về đi."

Trở lại chính điện của thần cung Côn Luân, bữa tiệc sắp bắt đầu, mọi người ngồi vào chỗ, Vương Mẫu ngồi trên đài.

Ngô Bình ngồi ở giữa Nguyệt Thần và Hoa Thần, Kim Huyền Sương thì ngồi ở bên cạnh Vương Mẫu, hao mẹ con thỉnh thoảng thì thầm to nhỏ, Vương Mẫu vừa gật đầu vừa mỉm cười nhìn Ngô Bình.

Nguyệt Thần: “Không hổ là phu quân của Nguyệt Thần ta đây, chỉ đi ra ngoài một chuyến đã bắt được trái tim Kim Huyền Sương. Hoa Thần muội muội, ngươi phải nhanh lên.”

Hoa thần mím môi cười nói: "Là do Huyền Bình quân quá hấp dẫn."

Lúc này Vương Mẫu bưng ly rượu lên, nói vài câu chúc rượu, sau đó vài mọi người đều uống cạn.

Lúc này, có một người bước ra khỏi đám đông, người này có cái đầu nhọn, đôi tai vểnh, đôi mắt nhỏ và ngắn, vẻ ngoài kỳ lạ. Nhưng Nguyệt Thần đã nói với anh rằng người này là hóa thân của Hoả Diễm Chỉ Chủ, tên là Đông Phương Diễm.

Đông Phương Diễm cầm ly rượu lên, lớn tiếng nói: "Vương Mẫu, ta ngưỡng mộ. con gái của ngài đã lâu, hôm nay ta lấy hết dũng khí cầu hôn với Vương Mẫu!"

Kiếm Thần cũng đứng lên: “Vương Mẫu, ta cũng có yêu cầu tương tự.”

Kết quả, hơn mười Thần tộc lần lượt đứng lên, trong đó còn có một số người là dị tộc, họ đều đến đây vì Kim Huyền Sương.

Vương Mẫu mỉm cười nói: “Cảm ơn tình cảm của các vị, nhưng cuối cùng lựa chọn như thế nào là tùy vào các vị. Ta sẽ ra một đề mục, ai hoàn thành được sẽ có thể trở thành ứng cử viên cho vị trí con rể tương lai của ta.”

Nói xong, bà ta nhẹ nhàng vung tay ngọc, một quả cầu pha lê trong suốt xuất hiện, trong quả cầu pha lê nhốt một đám khói vặn vẹo đang không ngừng thay đổi hình dạng, rất kỳ quái.

Vương Mẫu nói: “Đây là một con Quỷ Dị có mười chín tầng cấm, ta đã trấn áp nó nhiều năm rồi. Trong các ngươi, ai có thể chế ngự được hoặc giết chết được nó thì coi như vượt qua.”


Sau khi làn khói đen thoát ra, nó biến thành một nửa Thần Thái Hư, phần từ dưới ngực của hắn ta đều bị ăn mất, sắc mặt rất khó coi, không ở lại nữa mà lập tức bay ra khỏi thần cung Côn Luân.

Đông Phương Diễm lớn tiếng nói: "Ta cũng thử xem!"

Hắn ta lao vào quả cầu pha lê và biến thành một con rồng lửa định đốt cháy làn khói đen kia, làn khói đen biến thành một cái bóng lớn, lao về phía trước, ngọn lửa bị nén lại thành kích thước bằng lòng bàn tay.

Tiếng kêu thảm thiết của Đông Phương Diễm truyền ra, hắn ta liều mạng muốn chạy trốn, nhưng bóng đen kia lập tức bao phủ lấy hắn ta, sau đó mọi người nghe được tiếng nhai xương răng rắc răng rắc, Đông Phương Diễm cũng không còn phát ra âm thanh nữa! Trở thành món ăn của Quỷ Dị!