Thần Y Trở Lại

Chương 721






Chương 723

Cương Tử vui lắm, vội vàng gọi điện dặn ba mẹ chuẩn bị rượu thịt.

Hoàng Tử Cường bảo: “Cậu chủ, cả gia đình Cương Tử đều rất cừ. Năm xưa bố Cương Tử gãy một cánh tay trong trận chiến An Nam. Ông nội năm nay đã tám mươi chín tuổi, vì trận đánh Mễ trên bán đảo mà bị thương nặng, là anh hùng chiến đấu cấp hai”.

Ngô Bình cảm thấy vô cùng kính nể. Anh biết chiến tranh bán đảo có ảnh hưởng rất lớn với cục diện thế giới, là một trận chiến lập quốc.

Anh nói: “Thế thì tôi phải kính họ vài ly rồi”.

Nhà của Cương Tử ở một khu dân cư mới xây dựng, gồm ba phòng hai sảnh. Căn nhà này được Cương Tử mua sau khi theo Ngô Bình.

Khi cả ba đến nơi, bố mẹ và ông nội của Cương Tử đều có nhà. Bố mẹ Cương Tử đều đã gần sáu mươi tuổi. Bố cậu ta chỉ còn một cánh tay, hiện giờ chủ yếu làm việc nhà. Mẹ là công nhân đã nghỉ hưu nhiều năm, hiện làm giúp việc, thu nhập không cao.

Cả gia đình đều niềm nở vô cùng, vội vàng chào hỏi và mời Ngô Bình, Hoàng Tử Cường ngồi xuống.

Bố Cương Tử xuống bếp nấu ăn, chẳng mấy chốc, tám món mặn một món canh đã được bưng ra bàn. Ông nội khui một chai rượu. Vừa ngửi mùi, Ngô Bình đã biết là rượu ủ mấy chục năm.

Sau vài ly rượu, ông nội bắt đầu hoài niệm chuyện trên chiến trường, nói đến đoạn xúc động thì không kìm được nước mắt. Khi ấy, liên đội của ông vì bảo vệ trận địa nên cuối cùng chỉ còn mười ba người sống sót, tất cả đều bị thương. Nghĩ đến những đồng đội đã hy sinh, ông khó lòng bình tĩnh.

Ông còn nhắc đến một chuyện rất quái lạ. Đêm đó, liên đội của ông chạm trán giặc Mễ, đối phương bắn pháo sáng, thế là họ bị lộ. Đôi bên bắt đầu giao chiến.

Nhưng điều kỳ lạ là khi pháo sáng bay lên, họ đã nhìn thấy rất nhiều bóng trắng nửa trong suốt chạy tới chạy lui trên mặt đất. Khi ấy, hình như lính Mễ cũng trông thấy. Hai bên tạm ngừng chiến, cứ ngơ ngác nhìn những cái bóng ấy ở khắp núi đồi.

Đến khi quả pháo tắt đi, trận chiến mới lại tiếp tục. Nhưng khi quả pháo sáng thứ hai được bắn lên thì những cái bóng trắng kia đã biến mất.

Ngô Bình giật mình, bèn hỏi: “Ông ơi, mấy cái bóng trắng ấy có hình người ạ?”

Ông nội nghĩ một lúc mới đáp: “Có cái giống người, cái thì giống ngựa, cái thì giống… chiến xa. Nói chung là loạn cào cào. Bọn ông đều nghĩ là gặp phải ma, cũng không báo lên cấp trên”.

Anh ta rất thông minh, nhận ra Ngô Bình thay đổi sắc mặt nên mới hỏi vậy.

Ngô Bình đáp: “Ma? Anh cũng là người tu hành đấy, có thể chuyên nghiệp một tí không?”

Hoàng Tử Cường cười khan: “Đúng đúng, không phải ma, người chết đèn tắt, không có sự tồn tại của ma”.

Ngô Bình nói: “Thông qua tu hành, con người có thần thức, thần niệm, thậm chí là nguyên thần. Người bình thường nếu gặp cơ duyên xảo hợp thì thần thức sẽ không mất, sống mãi ở nhân gian. Dân gian gọi đây là ma, còn chúng ta gọi là ‘âm linh’. Có những âm linh, nếu biết cách tu hành, sẽ trở thành quỷ tiên”.