Đường Tử Di gật đầu: “Ừm, nhưng anh không hiểu về công ty lắm nên em sẽ cho người giúp anh. À, hình như thế lực của nhà họ Thạch rất mạnh, sao họ chịu cúi đầu thế?”
Ngô Bình thờ ớ đáp: “Nhà họ có một cao thủ cảnh giới Tiên Thiên, là lão già Thạch Côn đấy. Anh định đánh chết lão ta rồi, nhưng đầu lão nhảy số rất nhanh, quả quyết tặng miếng bánh ngon cho anh nên anh mới tha mạng cho lão”.
Đường Minh Huy ngạc nhiên: “Tiểu Ngô, giờ cháu là cao thủ cảnh giới Tiên Thiên rồi à?”
Ngô Bình gật đầu: “Sau này có người giang hồ nào gây khó khăn cho chú thì cứ báo tên cháu ra, đảm bảo hữu dụng”.
Đường Minh Huy mừng rỡ nói: “Được, chú biết ngay mình không nhìn nhầm người mà”.
Sau đó, ông ấy hỏi Đường Tử Di: “Hai đưa định khi nào kết hôn?”
Đường Tử Di lườm bố mình: “Bố ơi, bọn con còn trẻ mà, sao phải vội”.
Đường Minh Huy cười nói: “Cưới sớm thì tốt chứ sao, khi bố lấy mẹ con, bà ấy mới 19 tuổi thôi”.
Đường Tử Di vội ngắt lời ông ấy: “Thôi bố ăn đi, đồ ăn ngon lắm”.
Đường Minh Huy: “…”
Ba người ngồi ăn thêm một lát rồi về nhà, Đường Minh Huy đi một xe, Đường Tử Di và Ngô Bình đi một xe.
Đường Tử Di ngồi ở ghế lái phụ, cô ấy ngồi lọt thỏm trong ghế rồi liệt kê thành quả của chuyến đi này: “Lần này đi Thạch Thành, em và Từ Bá Nhân, Chu Truyền Võ đã gặp nhau rồi, biết đây là một dự án lớn nên họ ủng hổ lắm”.
Cô ấy ngập ngừng một lát rồi nói tiếp: “Từ Bá Nhân lên chức là cái chắc rồi, còn anh em của ông ấy cũng chuyển công tác đi để tránh điều tiếng rồi”.
Ngô Bình: “Chuyện thường mà, nhà họ Từ bám vào được nhà họ Triệu, thêm vị chủ tịch cũ dính phốt thì Từ Bá Nhân lên thay chỉ là chuyện sớm muộn thôi”.
Đường Tử Di: “Có Từ Bá Nhân ủng hộ, chúng ta sẽ thuận lợi hơn. Em đã bàn lợi ích với ông ấy rồi, ông ấy sẽ có cổ phần ở tỉnh và Thạch Thành”.
Ngô Bình: “Em cho bao nhiêu?”
“Ở tỉnh là 15 phần trăm, Thạch Thành là năm phần trăm, tổng là hai mươi phần trăm, tương đương 40 tỷ. Nhưng họ sẽ tham gia cổ phần bằng tiền mặt và vài cách miễn thuế khác”.
“Cũng được”, Ngô Bình nói: “Còn nhà họ Dương và Phương thì chia cho mười phần trăm cũng ổn”.
Đường Tử Di nhẩm tính: “Ít cũng phải một năm”.
Con đường dài hơn 300 km mà Ngô Bình đi chưa hết hai tiếng đồng hồ, chiếc xe đã về tới sơn trang Vân Đỉnh.