Lạc Trường Sinh cười nói: “Đến lúc đó, tôi sẽ có cách để họ ra tay, còn cậu thì coi như tự vệ rồi xử một hai đứa”.
Ngô Bình nhìn chằm chằm vào ông ta: “Lẽ nào những người này có liên quan tới Oda Tamura?”
Lạc Trường Sinh đáp: “Yagyuu là đệ tử của ông ta, còn Kamiji thì là cháu rể”.
Ngô Bình nhớ tới Oda Nobunaga mà mình từng giết rồi hỏi: “Là chồng của Oda Nobunaga à?”
Lạc Trường Sinh tỏ vẻ ngạc nhiên: “Cậu biết Oda Nobunaga à? Đúng rồi, Kamiji là chồng của cô ta đấy”.
Ngô Bình cười lạnh nói: “Nếu là người của lão già Oda Tamura thì tôi không cần nương tay nữa rồi”.
Lạc Trường Sinh hỏi: “Cậu biết Kiếm Đạo à?”
Ngô Bình đáp: “Một chút thôi, ông định bảo tôi dùng kiếm thuật để đánh bại thiên tài kiếm đạo Yagyuu à?”
Lạc Trường Sinh gật đầu: “Đánh bại kẻ thù từ phương diện mạnh nhất của hắn thì mới gây chấn động lớn chứ”.
Ngô Bình: “Có lý!”
Anh nhìn đồng hồ: “Cho tôi một tiếng, để tôi luyện kiếm”.
Mọi người ngơ ngác nhìn nhau, nước đến chân mới nhảy thì còn kịp không?
Nhưng Ngô Bình rất nghiêm túc, trong phiến ngọc có một bộ kiếm pháp khiếm khuyết, chỉ có hơn ba thức thôi, nhưng lại đòi hỏi rất cao ở người luyện. Trước đó, anh chưa tiến vào cảnh giới Tiên Thiên nên không thể tu luyện được.
Uy lực của ba thức rưỡi này rất mạnh, dù biết khẩu quyết tâm pháp của nó rồi thì khi luyện vẫn sẽ gặp nhiều khó khăn. May là Ngô Bình tập bài luyện thể nên thể chất đã mạnh hơn trước, kiếm pháp này không còn quá khó với anh nữa.
Ngô Bình lấy kiếm Sát ra, sau đó lách người, cả căn phòng ngập tràn ánh sáng, các đường kiếm lúc to lúc nhỏ, nhóm Lâm Bạch thấy nổi da gà, sợ đến mức lùi lại liên tục.
Lạc Trường Sinh sáng mắt lên rồi khen ngợi: “Kiếm hay!”
Đây mới là chiêu thức thứ nhất, nhưng uy lực của nó đã khiến tất cả mọi người ở đây phải khiếp sợ.
Ngô Bình luyện một lèo mười lần, anh đã có thể phóng ra bốn đường kiếm, đường kiếm nào cũng to như quả dưa hấu, vô cùng quỷ dị. Nếu anh thi triển kiếm pháp này thì đừng ai mong có thể tiếp cận anh trong phạm vi hai mét.
Điều đặc biệt là môn kiếm pháp này kết hợp với kiếm Sát đã tạo ra uy lực mạnh hơn, thậm chí Lạc Trường Sinh còn thấy dù mình khôi phục cảnh giới Võ Vương thì cũng không thể đỡ được kiếm của Ngô Bình.
Quả nhiên ngay sau đó, chuông cửa vang lên, Thường Minh ra mở cửa thì có một người phụ nữ khoảng 40 tuổi bước vào. Chị ta mặc đồng phục màu xanh lam, đi giày đế bằng, đeo kính râm, để tóc ngắn, vừa nhìn đã biết là một người cứng nhắc bảo thủ.
Ngô Bình bước tới chào hỏi: “Xin chào, tôi là đội trưởng Ngô Bình của Hắc Thạch”.
Người phụ nữ bắt tay với anh: “Chào đội trưởng Ngô, tôi là người phụ trách hoạt động lần này. Tôi tên là Trình Ngọc Liên, hi vọng chúng ta sẽ hợp tác tốt với nhau”.