Thần Y Trở Lại

Chương 844




 Cả hai đi đến ngọn núi cao nhất ấy. Đến chân đỉnh, lòng Ngô Bình thoáng động. Anh ra hiệu cho Dương Mộ Bạch đứng im rồi vểnh tai nghe ngóng, lờ mờ nghe được âm thanh trò chuyện trên đỉnh núi, là tiếng Đông Doanh.  

 

Ở cạnh Lạc Mộng Trần một thời gian nên Ngô Bình đã học được một ít tiếng Đông Doanh, nhưng không quá thông thạo. Hết cách, anh đành vừa nghe vừa dùng điện thoại ghi âm, lặp lại câu nói của đối phương một lần rồi ghi lại.  

 

Nghe được hơn nửa giờ, trên đỉnh yên tĩnh trở lại. Anh bèn gửi đoạn ghi âm qua email cho Lạc Mộng Trần và nhờ dịch hộ.  

 

Lúc này Lạc Mộng Trần vẫn đang ở huyện Minh Dương, vừa nhận được email bèn dịch giúp anh ngay. Ngô Bình đọc không chuẩn xác lắm, nhưng Lạc Mộng Trần vẫn có thể dịch hoàn chỉnh rồi gửi văn bản đến điện thoại anh.  

 

Ngô Bình đọc xong thì hiểu được đại khái là một người là sư phụ của người còn lại, hai thầy trò đang nói chuyện với nhau. Đệ tử tên Ichiro, hỏi sư phụ rằng dưới núi có gì. Vị sư phụ kia bảo, năm xưa Đông Doanh xâm lược Viêm Long đã càn quét rất nhiều ngôi miếu cổ và ngọn núi nổi tiếng, thu được một lượng lớn sách cổ.  

 

Tháng trước, vị sư phụ này bất ngờ phát hiện một thông tin từ nhiều sách cổ, ấy là ngọn núi này từng phát ra ánh sáng đỏ vào nửa đêm, chiếu sáng nửa bầu trời. Có một người chứng kiến đã lên núi kiểm tra, tuy không thu hoạch được gì nhưng vẫn cho rằng ngọn núi này rất phi thường, chắc chắn có báu vật hiếm có được chôn giấu bên dưới.  

 

Dựa theo những manh mối này, hai thầy trò báo tin cho đám người Oda Tamura và phụng mệnh đến đây kiểm tra. Trước mắt, họ vẫn chưa có thu hoạch gì, chỉ xác định được vị trí đỉnh núi.  

 

Đọc bản dịch xong, Ngô Bình hỏi: “Sư huynh à, đi gặp họ không?”  

 

Dương Mộ Bạch cười hề hề: “Ở đây là nước Viêm Long. Chúng ta đã biết chuyện rồi, chẳng lẽ anh không trị nổi bọn họ sao?”  

 

Ông lập tức gọi một cuộc điện thoại. Chưa đến nửa giờ sau, đã có mấy chiếc trực thăng vũ trang xuất hiện, rọi đèn vào núi, khiến mấy tên Đông Doanh trên núi vừa kinh ngạc vừa giận dữ.  

 

Có người trên trực thăng cầm loa hô to: “Đây là khu cấm quân sự. Tất cả lập tức rời khỏi đây, nếu không chúng tôi sẽ nổ súng!”  

 

“Tạch tạch tạch!”  

 

Dứt lời, dường như đã có ai đó cướp cò, đạn của pháo tự động bắn nát tảng đá ngay bên cạnh một người Đông Doanh. Vụn đá bắn tung toé, cứa rách mặt một người khiến máu chảy ròng ròng.  

 

Đối mặt với vũ khí hạng nặng, tu vi có mạnh đến mấy cũng vô dụng. Đám người này liền biết chuyện không ổn.  

chapter content