Thần Y Trọng Sinh

Chương 1585: Con còn vấn đề gì khác không?




- Chuyện này…  

             Chu Thanh Vân chậm rãi quay đầu, trong đôi mắt nhìn Mạc Phàm tràn đầy không thể tin.  

             Lúc trước ông ta cảm thấy kỳ lạ vì sao một người còn chưa vào Thần Nông Tông như Mạc Phàm, vậy mà biết nhiều về Thần Nông Tông như vậy.  

             Hơn nữa không chỉ gọi thẳng tên cha ông ta, còn vô cùng tự tin có thể đi vào Thần Nông Tông.  

             Nếu Mạc Phàm là con cố nhân của Vô Phong chân nhân, bối phận sẽ như cha ông ta, biết những chuyện này không có gì kỳ lạ.  

             - Dạ, là ý của mình con.  

             Chu Thanh Vân nghĩ một lát, nhỏ giọng nói.  

             Bất luận là giọng điệu hay vẻ mặt, đều khác hoàn toàn trước đây.  

             - Chu Bất Vi sủng con nhiều năm thật.  

             Vô Phong lạnh nhạt nói.  

             Chu Thanh Vân nói như vậy, đồng nghĩa với việc nắm toàn bộ trách nhiệm về mình, chuyện này không liên quan gì tới Chu Bất Vi.Vô Phong khẽ búng tay, một đạo hồng quang bay ra, rơi lên cánh tay Chu Thanh Vân.  

             Hồng quang biến mất vào trên tay cụt của Chu Thanh Vân, cánh tay ông ta nhanh chóng dài ra, không vỡ ra giống như lần trước.  

             - Đa tạ sư thúc tổ chữa thương thay con.  

             - Nếu những chuyện này là ý của mình con, vậy con về Thần Nông Tông đến động sám hối một năm đi.  

             Vẻ mặt Vô Phong lãnh khốc, nói.  

             - Đa tạ sư thúc tổ khai ân, Thanh Vân sẽ đến động sám hối.  

             Chu Thanh Vân lạy Vô Phong ba lạy, xoay người đi về phía cánh cổng ở tận cùng Thanh Thành.  

             Vô Phong sư thúc tổ đã ra mặt, cho dù là cha cũng không dám lỗ mãng, càng không nói tới ông ta.  

             Ngoài ra ông ta can thiệp vào hải tuyển của Thần Nông Tông, quả thật là đi quá giới hạn, bị sư thúc tổ phát hiện, trừng phạt như vậy đã là nhẹ lắm rồi.  

             - Không cần gấp như vậy, đợi ta xử lý xong lại nói.  

             Vô Phong vươn một tay ra, dời mắt nhìn Mạnh Sơn Hà.  

             - Bên Chu Thanh Vân không còn vấn đề gì nữa, ba người mà con vừa nói ta thấy chiến lực không tệ, ta chuẩn bị giao con trai của cố nhân ta cho chưởng môn Vô Cực, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, Đại Bỉ trăm năm sẽ do tiểu tử này đại diện cho Thần Nông Tông chúng ta tham gia, thiên phú của tiểu tử này không tệ, ta chuẩn bị dẫn tới Vô Thiên Phong của ta, nha đầu kia ta chuẩn bị tiến cử đến Vô Hỏa Phong của Vô Hỏa sư tỷ, những người khác xem rồi làm đi, Sơn Hà, con là người phụ trách hải tuyển lần này, có vấn đề gì không?  

             Đôi mắt Mạnh Sơn Hà đảo liên tục, trong chớp mắt tâm tình chìm vào đáy cốc.  

             Để Mạc Phàm tiến vào Thần Nông Tông, đồng nghĩa với việc Mạnh gia có thêm một đại địch.  

             Ngăn cản Mạc Phàm, ông ta phải có bản lĩnh này mới được, người nói là Vô Phong chân nhân, một vị quản lý phía nam Thần Nông Tông lúc trước.  

             Cho dù là bây giờ, Vô Phong chân nhân vẫn chưởng quản Vô Thiên Phong một trong thập phong của Thần Nông Tông.  

             Ông ta do dự một lát, vẫn nói:  

             - Sư thúc tổ, con cũng rất thưởng thức chiến lực của Mạc Phàm, nhưng có thể nói cho con nghe thân phận của cậu ta hay không, như vậy con dễ nói với bên trên hơn?  

             Ông ta không ngăn cản được Mạc Phàm, nhưng ít ra có thể hiểu thêm về Mạc Phàm, nhất là thân phận thật sự của Mạc Phàm.  

             Như vậy, Mạnh gia bọn họ cũng có chỗ phòng bị.  

             - Con muốn biết thân phận của cậu ấy, có thể bảo Mạnh Bất Đồng tới tìm ta, ta sẽ nói cho Mạnh Bất Đồng.  

             Vô Phong nhíu mày, nói.  

             - Có những lời này của sư thúc tổ, Sơn Hà yên tâm rồi, đúng rồi, còn một chuyện nữa, trên người Mạc Phàm cầm hai thanh mệnh kiếm của Quỷ Ảnh Nhất Tộc, Quỷ Ảnh Nhất Tộc còn đợi Mạc Phàm cho bọn họ công đạo, sư thúc tổ xem chuyện này, có phải chúng ta nên cho Quỷ Ảnh Nhất Tộc một lời giải thích hay không?  

             Mạnh Sơn Hà nói tiếp.  

             Những lời vừa rồi của ông ta khiến Vô Phong chân nhân khó chịu, một khi đã như vậy lại đấu tranh thêm.  

             Ông ta còn thấp hơn Chu Thanh Vân đồng lứa, so với Vô Phong chân nhân càng thấp hơn quá nhiều, Vô Phong chân nhân cao cao tại thượng, cho dù tức giận cũng không so đo với ông ta.  

             - Quỷ Ảnh Nhất Tộc sao?  

             Vô Phong nhíu mày, nhìn lướt qua dưới đài, nhìn về phía đám Quỷ Kiến Sầu.  

             Đám Quỷ Kiến Sầu cảm nhận được ánh mắt của Vô Phong, sắc mặt lập tức thay đổi, vội nói:  

             - Mong Vô Phong chân nhân bảo con của quý nhân ngài trả lại mệnh kiếm của Quỷ Ảnh Nhất Tộc chúng tôi.  

             Vô Phong không để ý tới Quỷ Kiến Sầu, ánh mắt nhìn về phía Mạnh Sơn Hà lần nữa.  

             - Thần Nông Tông chúng ta cần giải thích với Quỷ Ảnh Nhất Tộc từ khi nào thế, lão tổ Mạnh Bất Đồng ngươi quản lý phía nam Thần Nông Tông như vậy à, còn cần giải thích với từng người sao?  

             Sắc mặt Mạnh Sơn Hà khó coi, vội quỳ xuống giải thích.  

             - Sư thúc tổ bớt giận, Sơn Hà không có ý đó, Sơn Hà chỉ muốn Mạc Phàm cho câu trả lời thỏa đáng.  

             - Được, ta sẽ cho Quỷ Ảnh Nhất Tộc lời giải thích giúp cậu ấy, bây giờ mệnh kiếm ở đâu?  

             Ánh mắt Vô Phong lạnh lùng, hỏi.  

             - Mệnh kiếm ở?  

             Mạnh Sơn Hà nói một nửa thì dừng lại.  

             Mệnh kiếm ở ngay phủ đệ Mạnh gia, ông ta và Quỷ Ảnh đều không dễ thu phục.  

             Nếu ông ta nói với Vô Phong mệnh kiếm ở phủ đệ Mạnh gia, Mạnh gia bọn họ hoàn toàn là để giỏ trúc múc nước công dã tràng, trêu chọc rất nhiều phiền phức, chuyện gì cũng không có được.  

             Nói cho Vô Phong chân nhân là ở trên người Mạc Phàm, thật sự có thể lừa được Vô Phong chân nhân sao?  

             Vô Phong chân nhân là cao thủ Đại Thừa, còn là người tu Diễn Thiên Thần Quyết tới tầng cao nhất.  

             - Ở phủ đệ Mạnh gia.  

             Mạnh Sơn Hà do dự một lát, cả người như cà nhiễm sương, không còn sức lực nói.  

             Sớm biết thế ông ta đã không nói chuyện mệnh kiếm, có lẽ Mạnh gia ông ta còn đạt được mệnh kiếm.  

             Nếu có thể thu thập đủ chín chuôi mệnh kiếm, Mạnh gia bọn họ sẽ có được tiên khí thứ hai, lần này vì một câu của ông ta, không còn gì nữa rồi.  

             Vô Phong không hỏi vì sao, một tay ông vươn ra, năm ngón tay nắm chặt.  

             Theo ông nắm chặt tay, xung quanh hai thanh mệnh kiếm ở phủ đệ Mạnh gia mỗi thanh xuất hiện một bàn tay to, bàn tay to này bẻ vụn trận pháp và pháp bảo Mạnh Sơn Hà và Quỷ Ảnh bố trí, biến mất ở phủ đệ Mạnh gia, xuất hiện trong tay Vô Phong.  

             Vô Phong nhìn lướt qua hai thanh mệnh kiếm này, nhìn đám Quỷ Kiến Sầu ở phía dưới.  

             - Theo ta được biết, ngoại trừ hai thanh mệnh kiếm này, đã tìm được 6 thanh, trong đó có một thanh ở trong tay nhất mạch của Quỷ Ảnh ngươi, còn lại, một thanh ở Ngạo Nhật Sơn Tông, một thanh ở Bạch gia, một thanh ở Nam Cung gia, một thanh trong tay Quân Mạc Tà, một thanh ở Thánh Môn, các ngươi không đi tìm bốn thế lực này đòi lại mệnh kiếm, bây giờ có hai thanh ở Thần Nông Tông bọn ta, lại tụ tập bốn mạch trong cửu mạch tới, các ngươi cảm thấy Thần Nông Tông bọn ta không xứng thành thập đại tông môn, hay là cảm thấy Thần Nông Tông bọn ta là tông môn có chiến lực yếu nhất trong thập đại tông môn?  

             - Quỷ Ảnh Nhất Tộc cam lòng, hi vọng Thần Nông Tông bảo quản hai thanh mệnh kiếm này.  

             Vô Phong là người rất gần phía trước trong cao thủ Đại Thừa, đắc tội Vô Phong, rất có khả năng Quỷ Ảnh Nhất Tộc bọn họ sẽ lại gặp đại kiếp nạn.  

             Vô Phong nghe thấy lời Quỷ Kiến Sầu nói, chậm rãi nghiêng đầu sang chỗ khác, liếc mắt nhìn Mạnh Sơn Hà một cái nói.  

             - Con còn vấn đề gì khác không?