Thần Y Vương Phi Bị Vứt Bỏ

Chương 136




Vương gia thua chính là thanh danh bị hao tổn, chuyện này qua vài năm nữa sẽ bị mọi người quên lãng thôi còn Phượng Khương Trần thua thì vĩnh viễn không thể trở mình.



“Lão Nhị, Vương gia không thể so với Tạ gia, Tạ gia sinh ra một Tạ quý phi, còn Vương gia chúng ta thì sao chứ? Lão Nhị, đại ca có suy tính của đại ca, Tạ gia đã đè qua đầu chúng ta rồi, chúng ta không thể để cho Tạ gia bỏ quá xa”



Vương Cẩm nói xong thì không để ý đến Vương Nhị Thúc nữa, ra khỏi thư phòng đi đến phòng Vương Cẩm Lăng…



Còn đương sự Phương Khinh Trần lúc này lại nhàn nhã ngồi dưới tán cây, vừa ăn hoa quả vừa chờ Vương Thất, lấy hiệu ứng hình ảnh ra.



Phượng Khương Trần và Vương Thất cả ngày chạy khắp nơi cũng không tìm thấy phòng ở nào vừa mắt Phượng Khương Trần.



Không phải quá nhỏ thì là quá bẩn, không phải quá ồn thì là quá nghiêng lệch, tóm lại là Phượng Khương Trần bới móc đủ điều, so với tuyển chồng còn nghiêm túc hơn.



Vương Thất tự nhận mình rất có kiên nhẫn, tác phong cũng vô cùng tốt nhưng sau khi bị Phượng Khương Trần bới móc đủ điều thì cũng bực bội, phong độ quân tử cũng không tiếp tục thể hiện được nữa, nói thẳng với Phượng Khương Trần: “Cái này không được, cái kia cũng không được, trực tiếp làm một cái ở ngay hậu viện của ngươi là được rồi, ngươi nói ra yêu cầu đi, ta tìm người làm cho ngươi, Vương phủ cái gì cũng không có, chỉ có tiền”



Đường đường là quý công tử mà lại bộc phát nói ra lời này trong lúc tức giận, có thể thấy Vương Thất tức giận không nhẹ.



Phượng Khương Trần chờ những lời này của Vương Thất, không nói hai lời đã kéo hắn ta về Phượng phủ, chỉ vào cái sân hoang phế trong hậu viện, nói: “Đập ở chỗ sân này, rồi xây lên ở đây một gian phòng mới theo yêu cầu của ta”



Bốn phía của sân này không có bất kì kiến trúc này, rất trống trải, tầm mắt lại tốt, không thích hợp để che giấu, Phượng Khương Trần đã sớm nghĩ đến xây ở đây một phòng giải phẫu, đáng tiếc là tiền trong tay có hạn, một vài tư liệu tốt thì nàng có tiền cũng không mua được, bây.



giờ có Vương gia tài đại khí thô giàu có mở miệng thì đương nhiên nàng sẽ không khách khí.



Vương gia ủng hộ nàng như thế chắc chắn không chỉ vì Vương Cẩm Lăng.



Mặc dù không biết rốt cuộc là tình huống gì nhưng nàng có thể chắc chắn rằng mọi chuyện tuyệt đối không đơn giản như vẻ ngoài của nó, Vương gia không lấy đủ cái lợi trên người nàng chắc hẳn sẽ không bỏ ra tiền vốn lớn như vậy.



Nàng nhớ rõ chuyện Vương gia ra tay trợ giúp này là ân tình của Vương Cẩm Lăng, chưa từng nghĩ đến ân tình của Vương gia, đừng vọng tưởng Phượng Khương Trân nàng mang ơn Vương gia.



Nàng và Vương gia chính là mối quan hệ lợi dụng lẫn nhau cho nên những yêu cầu với Vương gia thì nàng biết mình không thể quá phận.



Nàng đến nằm mơ cũng muốn xây một căn phòng giải phẫu ở thế giới này, chỉ khi có được phòng giải phẫu thì cái chức bác sĩ trong ngành ngoại khoa mới có thể phát huy được, bây giờ cuối cùng thì nguyện vọng này cũng đã hoàn thành, sao nàng có thể mất hứng.



Trong phúc có họa, trong họa có phúc, nếu không có đủ thứ trước đó thì nàng cũng không có cách nào mà trong một thời gian ngắn lại có được một phòng giải phẫu, cũng không thể nào nhanh như thế đã truyền bá ra ngoài về chuyện y thuật của mình.



Nàng tin chỉ cần mình chữa khỏi cho đôi mắt của Vương Cẩm Lăng thì Phượng Khương Trần nàng sẽ có chỗ đứng ở hoàng thành, mà cái căn phòng giải phẫu nho nhỏ này chính là sân khấu của nàng!



Cuối cùng Vương Thất đã hiểu cái gì gọi là gậy ông đập lưng ông, thế nào gọi là được một tấc lại tiến thêm một thước.



Nữ nhân Phượng Khương Trần này thật sự rất hiểu việc vận dụng lợi ích lớn nhất, có tiện nghi sẽ chiếm ngay, lại còn mang dáng vẻ đúng lí hợp tình khiến người ta không thể nói ra nửa câu không phải.



Một trận gió thổi đến, lá cây bau lên lướt qua hai má Vương Thất, hắn ta thở phì phì thối lá cây đi, nắm chặt tay lại, tức giận nói: “Phượng Khương Trần, ngươi là cố ý, nhân cơ hội mà xảo trái”



Suýt nữa Vương Thất đã tức giận đến hộc máu, Phượng Khương Trần này không kinh doanh thì thật sự rất lãng phí.