Thần Y Vương Phi Bị Vứt Bỏ

Chương 145




Phượng Khương Trần nhẹ nhàng thở ra, hạ cánh tay vừa giơ lên xuống, cất súng đi, đẩy cửa xe nhảy xuống dưới.



“Lam Cửu Khánh, sao lại là ngươi?” Trong con ngươi có vài phần nhẹ nhõm, nhìn không ra nàng có chút sợ hãi nào.



Lam Cửu Khánh một thân đồ đen đứng ở giữa đường, ánh mắt nhìn Phượng Khương Trần mang theo sự tán thưởng, giọng nói lạnh lùng: “Nếu không phải là ta thì người chết chính là ngươi”



“Có lẽ đi”



Phượng Khương Trần nhìn lướt qua bốn hộ vệ vừa ngã xuống, trong mắt hiện lên vẻ kinh diễm.



Một kiếm xuyên cổ họng, một giọt máu cũng không rớt ra, đây là phải nhanh tới mức nào chứ?



“Ngươi,„, Rất mạnh”



“Đúng vậy, ta rất mạnh, mà hiện tại ta cứu ngươi, ngươi thiếu ta một ân cứu mạng” Lam Cửu Khánh không chút khiêm tốn, sự sùng bái cùng kinh diễm không hề che giấu trong mắt Phượng Khương Trần khiến hắn vô cùng hưởng thụ.



“Nhưng ta không cần ngươi cứu ta, hơn nữa phải là ta đã cứu ngươi” Phượng Khương Trần cười nói.



Nàng biết nam nhân trước mặt không có ác ý.



“Cứu ta? Việc lần trước chúng ta đã hòa nhau, hiện tại ta cứu người? Làm sao? Ngươi không tính báo đáp ơn cứu cựu mạng sao?”



Xoẹt.. Lam Cửu Khánh chĩa kiếm về phía Phượng Khương Trần.



Như thể là nếu ngươi dám nói không thì ta sẽ giết ngươi.



“Ngươi muốn ta báo ơn như thế nào? Lấy thân báo đáp sao?” Bị kiếm chữa vào nhưng Phượng Khương Trần không hề khẩn trương.



Lam Cửu Khánh sẽ không giết nàng, nếu hắn muốn giết nàng thì sẽ không cứu nàng.



“Lấy thân báo đáp? Ngươi còn chưa xứng đâu, ngươi phải thay ta cứu một người.”



Không xứng?



Quả thực là hiện tại Phượng Khương Trần không xứng với bất kỳ kẻ nào.



Phượng Khương Trần không thèm để ý cười, hỏi: “Cứu người? Bệnh gì?



Phượng Khương Trần chỉ để ý vấn đề này, về phần thân phận của người cần cứu thì không phải chuyện nàng cần quan tâm.



Nàng chỉ là là một đại phu nho nhỏ trị ngoại thương, không phải bệnh gì cũng biết chữa. Đối với ngoại thương hay các vấn đề vè não đơn giản thì nàng còn có tự tin chứ những bệnh bên trong cơ thể lại không có chắc chắn.



“Chờ tới khi ngươi gặp hăn thì sẽ biết” Lam Cửu Khánh thu hồi kiếm.



“Nhưng ta chỉ biết trị ngoại thương” Phượng Khương Trần buồn bực nhìn Lam Cửu Khánh, cẩn thận giải thích cho bản thân: “Ta cũng không phải đại phu toàn năng cũng không phải là thần tiên, nhỡ đâu là bệnh nan y thì ta cứu sao được!”



Cộp cộp cội ời giải thích còn chưa nói xong thì phía sau truyền tới tiếng vó ngựa, âm thanh ngày càng lớn.



“Có người tới?” Phản ứng đầu tiên của Phượng Khương Trần không phải rút súng ra mà là nhìn về phía Lam Cửu Khánh, dùng ánh mắt ra hiệu cho hắn nếu hắn muốn nàng cứu người thì trước tiên phải cứu nàng đã.



Dựa vào tiếng vó ngựa là có thể phán đoán ra tới không ít người, chỉ với khẩu súng nhỏ của nàng thì thực sự không đủ dùng.



“Là người cứu ngươi, Phượng Khương Trần ngươi nhớ kĩ lời của ta hôm nay, ngươi thiếu ta một ân tình thì ngày sau phải thay ta cứu một người: Lam Cửu Khánh căn bản không cho Phượng Khương Trần cơ hội cự tuyệt, thu hồi kiếm rồi chạy về phía đám người, nhảy vài bước liền biến mất trước mặt Phượng Khương Trần.



“Này, không được như vậy chứ, ta không có cầu ngươi cứu ta mà, ngươi không đến ta cũng có thể giải quyết” Phượng Khương Trần tức giận kêu lớn mà lúc này Vũ Văn Thanh cũng mang thoeo binh lính của hắn chạy tới.