Người đó đã không ở đây kể từ khi Lục Thiếu Lâm nhận chức tổng chỉ huy.
May mắn thay cách bố trí của các lính canh mặc đồ Huyết Y Vệ cũng rất đồng bộ nên nhà giam màu vàng phía sau nhanh chóng được tìm thấy.
Trên đường đi Lục Thiếu Lâm tiếp tục nói chuyện với Phượng Khương Trần, hắn nghĩ tới việc cố gắng thiết lập một mối quan hệ tốt với nàng rồi nhờ nàng nói giúp mình đôi câu trước mặt Cửu hoàng thúc.
Phượng Khương Trần khéo léo đối phó với Lục Thiếu Lâm hết câu này tới câu kia rồi thầm nghĩ: Thực sự là ba mươi năm Hà Đông ba mươi năm Hà Tây.
Năm ngày trước, chính nàng cũng giống như Lục Thiếu Lâm này, cố hết sức tìm cách giao hảo để bớt khổ sở khi ở đây, hiện tại thì sao?
Họ vẫn là hai người của năm ngày trước, nhưng vai trò đã hoàn toàn đảo ngược.
Đáng tiếc là đoạn đường này không đủ dài, khi tới phòng số 96, Phượng Khương Trần lịch sự cắt ngang lời của Lục Thiếu Lâm: “Sư phụ Lục, xin hãy bồ trí người đi vào kiểm tra xem tù nhân đã chết chưa?”
Đây là những lời nói thật, dù cho lính của Huyết Y Vệ có đứng canh thì tù nhân chết hay không bọn chúng cũng không để tâm tới, thậm chí có những người chết rồi, xác bốc mùi mới được phát hiện ra.
“Không, không, ta tin vào ngươi-Phượng Khương Trần.” Lục Thiếu Lâm xua tay lần nữa, cho rằng Phượng Khương Trần muốn bắt sống người này.
Đáng tiếc Phùng Khánh Ngọc không cảm kích, nàng gật đầu nói: “Ngài Lục, tốt nhất cứ cho người đi kiểm tra. Cửu hoàng thúc đã nói rồi, mọi việc vẫn phải làm theo quy trình của Huyết Y Vệ, nếu không làm gương thì người ta cũng có thể dễ dàng phá vỡ các quy tắc của Huyết Y Vệ đó.”
Phượng Khương Trần quyết định mang Cửu hoàng thúc ra để nói chuyện.
Ngay lập tức đôi mắt của Lục Thiếu Lâm đã sáng hơn, và hắn biết rằng chỉ cần Phượng Khương Trần buông tay, tính mạng của hắn sẽ được cứu.
Nhìn thấy Phượng Khương Trần vẫn khăng khăng, Lục Thiếu Lâm không nói nhiều, lập tức kêu người đi tới kiểm tra.
Không biết là vì sự xuất hiện của Cửu hoàng thúc và An Yên công chúa hay là bởi vì Lục Thiếu Lâm nóng nảy mà hôm nay hiệu quả làm việc của Huyết Y Vệ cao chưa từng có.
Không lâu sau lính canh vội vàng chạy tới, còn chưa kịp thở gấp đã vội vàng báo cáo. Sau nhiều lần xác nhận Văn Khương đã chết, hắn đồng ý cấp giấy chứng tử, Lục Thiếu Lâm cũng đưa ra một văn bản chính thức để người nhà có thể đưa thi thể đi.
Mọi thứ được thực hiện theo đúng quy trình.
Nếu tương lai khi An Yên công chúa muốn điều tra về chuyện này cũng không thể tóm được bắt kỳ sơ hở nào.
Cơ thể Văn Khương không còn nguyên vẹn, một nửa thịt trên người đã bị cháy và một nửa đã thối rữa, nhưng vì thời tiết không quá nóng nên mùi không khó chịu.
Thấy tình hình này, Lục Thiếu Lâm nhiệt tình nói sẽ sắp xếp người đưa ra ngoài cho Phượng Khương Trần, nhưng Phượng Khương Trần từ chối.
Phượng Khương Trần cầm lấy chiếc áo khoác do Lục Thiếu Lâm đưa, cần thận quấn lầy Văn Khương, cúi xuống và ôm hắn vào lòng.
Hành động này khiến vết thương trên lưng nàng nhanh chóng nứt ra, một dòng máu nóng âm thầm trào ra khỏi miệng vết thương ấy. Phượng Khương Trần thở hắt ra rồi phớt lờ cơn đau.
Văn Khương, một thiếu niên mà chỉ có trọng lượng của một đứa trẻ, trên cơ thể ngoại trừ xương thì không có một nửa thịt.
“Tiểu Khương, để tỷ đưa đệ đi chơi.”
Phượng Khương Trần cúi đầu và lẫm bẩm. Nàng bước từng bước một ra khỏi nhà lao. Nếu không có Văn Khương, nàng đã có thể rời đi từ lâu rồi.
Nhìn thấy cửa càng ngày càng gần, Lục Thiếu Lâm lo lắng đến mức mồ hôi trên trán túa ra.
Phượng Khương Trần này thật sự rất thông suốt, nói rất nhiều nhưng lại không chịu hứa thật, Lục Thiếu Lâm tức giận đến mức cảm thấy mình sắp ói ra máu.
Sau khi Phượng Khương Trần đến cửa, nàng dừng lại, tay vẫn ôm Văn Khương, chỉ hơi cúi người cảm ơn Lục Thiếu Lâm.