Thần Y Vương Phi Bị Vứt Bỏ

Chương 288




“Thần đệ lo lắng, Lăng Vương là vì cứu thần đệ nên mới không rõ sống chết, hơn nữa Lăng Vương là cháu trai của thần đệ, đây vốn là chuyện thần đệ nên làm mà thôi.” Đông Lăng Vũ Cửu đứng dậy, nhưng lại ưỡn thẳng lưng.



Dung mạo tuần tú, ngông nghênh bắt phàm, đây chính là Cửu hoàng thúc.



Sắc mặt thái tử tái nhọt, hoàng thượng hài lòng gật gù.



“Cửu đệ không phải đã nói là mệt rồi sao, Lăng Vương đã không sao nữa rồi, mọi người cũng giải tán đi.”



Hoàng thượng đứng lên, cắt bước uy nghiêm, đi đến phòng của Đông Lăng Tử Lãng, đang đi lại dừng lại: “Phượng Khương Trần, ngươi có công cứu được Lăng Vương, nhưng lại dùng phương pháp kì lạ, trẫm không phạt cũng không thưởng cho ngươi, ngươi cũng trở về đi.”



Phượng Khương Trần thở phào nhẹ nhõm.



Nàng cũng không hy vọng xa vời rằng hoàng thượng sẽ thưởng cho nàng, có thể sống sót mà đi ra ngoài đã là tốt lắm rồi, chữa bệnh cho người trong hoàng thất đúng là đem đầu dắt ở thắt lưng, trong tình cảnh nguy hiểm đó chỉ có mình biết mà thôi, nàng không mong có thể bước đi an nhàn, chỉ cầu mong còn sống được mà ra ngoài, sau đó thì không tới đây nữa.



Lúc đang chuẩn bị bò dậy, bên tai lại truyền tới giọng của hoàng thượng: “Liễu thái y, kim châm, chỉ và con dao này ngươi giữ lại đi, nghiên cứu cẩn thận một chút, trẫm hy vọng không có lần sau.”



Phụt…



Quân ăn cướp!



Phượng Khương Trần buồn bực đến nỗi sắp nôn ra máu rồi.



Nàng cứu người không thưởng thì thôi đi, lại còn cướp đồ của nàng.



Quá đáng lắm rồi đấy!



Phượng Khương Trần u sầu tột cùng, nhưng cũng chỉ có thể phiền muộn mà thôi.



Phượng Khương Trần từ dưới đất bò dậy, bởi vì tức giận trong lòng nên lúc đứng dậy có hơi luống cuống, Phượng khương Trần chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm lại, cả người loạng choạng không đứng vững, ngã về phía trước…



Vào thời khắc nàng ngã xuống đó, nàng dường như đã nhìn thấy Cửu hoàng thúc đứng ngay trước mặt nàng, ma xui quỷ khiến thế nào, Phượng Khương Trần không tìm đồ để bám vào, trực tiếp ngã dúi về phía trước.



Trong lòng có một loại chờ mong không tên, nhưng…



Chính vào lúc nàng ngã xuống, Cửu hoàng thúc lách sang một bên, tránh được rồi.



Oạch…



Phượng Khương Trần anh dũng ngã chỗng vó trên đắt…



Khi Phượng Khương Trần tỉnh lại thì người đã ở Phượng phủ rồi, y phục trên người cũng đã thay.



Nghe nói là thái tử phái người đưa nàng về, người của thái tử trước khi đi còn cố ý dặn dò Chu Hằng một câu, Phượng Khương Trần hôm nay tiến cung tán gẫu với Hiền phi, không cẩn thận rơi xuống nước.



Chu Hằng là một người thông minh, nghe thấy thế liền gật đầu lia lịa, nói với người đến, Phượng phủ chỉ có tỷ đệ hai người họ.



Phượng Khương Trần biết, đây là hoàng thượng không muốn đệ lộ ra chuyện nàng cứu Đông Lăng Tử Lãng, nàng cũng vậy, cũng không mong gì người đời biết chuyện này, tiếng tăm của nàng dạo gần đây cũng đủ lớn rồi.



Đến thái tử cũng vậy!



Phượng Khương Trần chỉ có thể nói, người này không hề tầm thường, trong khi thân mẫu mắt sớm, sức khỏe không tốt, kế mẫu thì tính toán, phụ thân không thương mà còn có thể ngồi vững ngôi vị thái tử, thì cũng chẳng phải kẻ tốt lành gì.



Tiếc là lúc nàng vào cung vẫn luôn cúi đầu, lại bị khí thế của hoàng thượng áp chế, dẫn đến nàng chỉ chú ý đến mỗi hoàng thượng, căn bản không có rảnh mà đi quan sát thái tử.



Nghe đồn thái tử có tâm bệnh, cũng không rõ là bị làm sao.



Nếu như là người bình thường, có lẽ nàng sẽ tìm cơ hội mà xem thử, nhưng đối phương lại là thái tử.



Ngày hôm nay nàng trị thương cho Đông Lăng Tử Lãng khiến nàng hiểu rõ sự vô tình và ngang ngược của hoàng gia, không cần thiết thì nàng tuyệt đối sẽ không muốn liên quan gì đến người của hoàng thắt, lại càng không tùy tiện khám cho người trong hoàng thất nữa.