Như vậy, mấy ngày nghỉ tết cuối cùng cũng kết thúc và một kì học mới lại bắt đầu. Kì thi đại học ngày một tới gần nên các giáo viên bộ môn đang chạy nước rút để giảng hết chương trình sau đó mới ôn tập kiến thức cho học sinh theo tổ hợp, có nghĩa là khi đó, học sinh sẽ chuyển về các lớp tổ hợp, không còn ngồi học ở lớp cũ nữa. Nghe vậy An Vũ Phong nhìn sang hướng Tố Linh Vân, vậy có nghĩa là không được ngồi cạnh Tố Linh Vân nữa, càng không được học chung lớp, khó khăn lắm cô mới chuyển chỗ mới chưa được bao lâu.
An Vũ Phong lặng lẽ để cặp sách sang bên cạnh rồi dần dần xích lại ngồi gần Tố Linh Vân hơn. Tiết này là tiết sinh cũng thuộc một trong những tổ hợp mà anh sẽ thi nhưng An Vũ Phong lại không rành lắm, anh đẩy sách về phía Tố Linh Vân, hỏi: “ Chỗ này là sao vậy? Nãy cô giảng tớ vẫn chưa hiểu lắm.”
Tố Linh Vân ghé lại nhìn sau đó giảng lại cho anh nghe, mặc dù cô học tổ hợp xã hội nhưng lại học khá tốt môn sinh.
“ Tớ thấy cậu học sinh rất giỏi, sao không thi tổ hợp tự nhiên?”
Tố Linh Vân giải thích: “ Bởi vì học viện âm nhạc vẫn ưu tiên khối xã hội hơn. Với cả tớ giốt hóa lắm, sợ thi bị liệt là chết đấy! Mà sao cậu hỏi vậy?”
“ Ừm, bởi vì ít nữa bị tách lớp ấy, tớ sẽ không còn được học chung với cậu nữa.” An Vũ Phong thẳng thắn.
“ Tận một tháng trước khi thi mới tách lớp mà. Với cả cái đó là lớp ôn luyện, tớ không tính học, ở nhà tự ôn thôi.”
Nghe vậy thì hai mắt An Vũ Phong liền sáng rực: “ Vậy tớ cũng không đi, tớ sang nhà cậu ôn cùng được không? Cậu có thấy phiền không? Tại tớ cũng không giỏi môn văn với môn sinh này cho lắm. Mà tự học thì không biết phải làm sao.”
“ Được thôi.”
Mà Ninh Ngọc Thi ngồi dưới chưng kiến và nghe thấy tất cả. Vốn dĩ bình thường cô không để ý lắm nhưng ngồi dưới hai người này mới thấy có vấn đề. Vậy là lại thêm một người gia nhập hội những người cuồng Tố Linh Vân. Đối với Ninh Ngọc Thi thì cô không biết rõ lắm về An Vũ Phong, bởi bình thường anh trong lớp khá kín tiếng, không biểu lộ quá nhiều điều gì. Thế mà sau khi chuyển chỗ mới Ninh Ngọc Thi lại phát hiện được một thu hoạch mới. Nhưng cho tới thời điểm hiện tại, điểm số phần lớn vẫn nghiêng về Cao Lâm Nhất. Ninh Ngọc Thi giả vờ vươn người để quay ra đằng sau nhìn, quả nhiên hai thằng bên dưới đang nhìn chăm chăm vào cặp đôi phía bên trên này, cô tự cảm thấy bản thân mình hình như ngồi phải vị trí không thuận lợi cho lắm thì phải.
Tới giờ ra chơi, Ninh Ngọc Thi vội kéo Tố Linh Vân rời khỏi lớp học vì cô cảm thấy sắp xảy ra chiến tranh thế giới thứ 3 tới nơi rồi.
“ Sao vậy? Cậu muốn đi vệ sinh à?” Tố Linh Vân ngây ngô hỏi.
“ Không phải bà cô của tôi ơi. Sắp xảy ra thế chiếc thứ 3 rồi đó.”
“ Ủa vụ gì?”
“ Thôi cậu không cần biết đâu! Chúng ta tạm thời đi lánh nạn trước đã.”
Ninh Ngọc Thi kéo Tố Linh Vân vào một góc, ngó nhìn xung quanh không thấy ai mới yên tâm thở phào.
“ Có chuyện gì mà trong cậu lạ vậy?”
“ Nè Tố Linh Vân, An Vũ Phong cũng gia nhập hội cuồng cậu rồi hả?”
Tố Linh Vân nhăn mặt: “ Nói gì vậy?”
“ Thì trong giờ tớ thấy An Vũ Phong cứ nhìn cậu miết, còn chủ động thu hẹp khoảng cách với cậu. Trong giờ thỉnh thoảng lại nhìn cậu rồi cười tủm tỉm nữa cơ.”
“ Có hả?”
“ Ừ! Cậu đúng là đỉnh thật đó. Có thể nào cho tớ xin chút vía cho trai theo được không chứ tớ mắc có người yên lắm rồi!”
“ Thôi đi lại bắt đầu nói linh tinh rồi. Tớ có làm gì đâu!”
“ Không làm gì mà cùng lúc được nhiều người theo đuổi như thế. Sướng thật sự.” Ninh Ngọc Thi bĩu môi.
“ Không đâu, An Vũ Phong không có theo đuổi tớ. Lần này thì cậu đoán sai rồi.”
“ Ủa tại sao? Mắt nhìn của tớ trước giờ không bao giờ sai!”
Tố Linh Vân mím môi: “ Thực ra… người theo đuổi là tớ. Tớ thích cậu ấy từ 3 tháng trước rồi, cũng tỏ tình rồi nhưng bị cậu ấy từ chối!”
Ninh Ngọc thi tròn mắt hết cơ, sửng sốt vô đối: “ Bị từ chối á?”
Âm lượng của Ninh Ngọc Thi có hơi to nên Tố Linh Vân vội bịt miệng cô lại: “ Shhh, cậu nói bé thôi!”
“ V*i, nhưng mà cậu thích An Vũ Phong? 3 tháng? Lâu vậy mà cũng không nói cho tớ biết?”
“ À thì mấy chuyện tình cảm này khó nói lắm….” Tố Linh Vân gãi đầu.
“ Cậu có coi tớ là chị em nữa không vậy? Dỗi ghê!”
“ Thì giờ tớ nói rồi nè. Thôi đừng dỗi nha!”
“ Mà cậu chắc là An Vũ Phong từ chối? Cậu ấy không thích cậu?”
“ Ừ thật mà! Còn tin nhắn làm bằng chứng luôn mà!”
Ninh Ngọc Thi khó hiểu lắc đầu: “ Sao tớ cứ thấy sai sai ở đâu ý! Người ngoài nhìn vào thì rõ ràng là thấy An Vũ Phong mới là người thích cậu đó. Nhìn vào ánh mắt của cậu ta chắc chắn là không sai đâu!”
Những gì Ninh Ngọc Thi nói giống y chang với bà nội cô đã từng nói với cô, nhưng Tố Linh Vân cũng không quá để tâm, bởi vì An Vũ Phong nếu có tình cảm với cô thì đã không từ chối cô rồi. Cô không nên tiếp tục ảo tưởng như hồi trước nữa.
“ Thôi được rồi, được rồi. Về lớp thôi!” Tố Linh Vân lãng tránh rồi đẩy Ninh Ngọc Thi rời đi. Vừa đi ra ngoài thì thấy Phương Nhã Tịnh đứng ở đó.
Phương Nhã Tịnh cười đắc ý, lắc lắc điện thoại trên tay: “ Đoạn hội thoại vừa rồi tôi đã ghi âm lại hết rồi. Tôi sẽ đưa cái này cho Tân Minh Viễn để cậu ta biết rõ bộ mặt thật cảu cô.”
Cả Tố Linh Vân lẫn Ninh Ngọc Thi đều trao cho Phương Nhã Tịnh ánh nhìn khó hiểu, giống như đang nhìn con khùng vậy.
“ Ủa mà bộ mặt thật gì vậy?” Ninh Ngọc Thi quay ra hỏi Tố Linh Vân nhưng cô cũng chỉ biết nhún vai lắc đầu.
Phương Nhã Tịnh tức giận chỉ thẳng mặt Tố Linh Vân: “ Cậu đừng hòng cướp Tân Minh Viễn của tôi! Rõ ràng cậu đã thích người khác nhưng sao vẫn mặt dày quyến rũ Tân Minh Viễn như vậy?”
“ Ủa có hả?” Tố Linh Vân thắc mắc.
“ Còn giả nai gì nữa chứ. Nếu không vì sao Tân Minh Viễn hết lần này tới lần khác một mực muốn theo đuổi cậu.”
“ Cái đó phải hỏi cậu ta chứ sao hỏi tôi. Tôi đuổi cậu ta đi rồi mà.”
“ Thôi kệ cậu ta, mình đi thôi. Đúng là con nhỏ khùng điên mà!” Ninh Ngọc Thi chậc lưỡi kéo Tố Linh Vân đi vòng qua Phương Nhã Tịnh. Nhưng nào ngờ ả ta đâu có để yên, Phương Nhã Tịnh tức giận nắm lấy đuôi tóc Tố Linh Vân giật mạnh về phía sau khiến cô không phản ứng kịp mà Ninh Ngọc Thi đi trước cũng không kịp giữ cô lại. Kết quả Tố Linh Vân bị ngã xuống cầu thang.
“ A!” Tố Linh Vân đau đớn không nhịn được la lên một tiếng.
“ Cậu có sao không? Trời ơi.” Ninh Ngọc Thi lo lắng chạy tới dìu cô nhưng vì đau quá mà Tố Linh Vân không thể đứng được.
“ Hình như bị bong gân rồi.”
Phương Nhã Tịnh cũng không ngờ hành động bất ngờ của mình lại gây ra hậu quả lớn như vậy, ả ta sợ hãi toan bỏ chạy nhưng bị Ninh Ngọc Thi túm lại: “ Con khốn này mày đẩy ngã người ta rồi còn dám trốn sao? Kèo này bà mày phải đẩy mày xuống hạnh kiểm yếu!”