Hoa nở hoa tàn, ngày đi đêm đến, ba năm trôi qua tựa như chớp mắt.
Thẩm Tịch Thanh đã thích ứng với cuộc sống ở thế giới này, ngày qua ngày an ổn nuôi rèn đệ tử, yên yên bình bình vượt qua ba thu.
Năm nay Cố Dạ Huyền mười tuổi, cũng là lúc nguyên tác bắt đầu diễn ra.
Sự kiện trấn Trúc Xương vốn dĩ xảy ra là để kích hoạt cơ duyên tu tiên của nam chính, một đứa nhỏ mất hết tất cả chỉ trong một đêm, nhờ có ý chí trả thù tiếp thêm nghị lực mà chuyên tâm tu luyện, trở thành cường giả.
Vậy nếu như khác đi thì sẽ thế nào? Nếu cha mẹ nuôi hắn không chết? Nếu em gái hắn vẫn khoẻ mạnh mà lớn lên? Hắn cũng không cần vì trả thù mà trở thành tu tiên giả.
Thẩm Tịch Thanh ngồi trên chiếc ghế cạnh cái bàn ngọc đặt ở hậu viện, nàng chống tay lên cằm, vừa quan sát đồ đệ tập luyện, vừa suy nghĩ linh tinh.
Ba năm nay Thẩm Tịch Thanh diễn tròn vai sư tôn mẫu mực, sủng đệ tử lên tận trời xanh. Hắn muốn tu luyện công pháp khó, nàng dạy. Hắn muốn có vũ khí tốt, nàng xách hắn lên kiếm chủng cho hắn chọn, hắn muốn nghiên cứu đọc sách, nàng mở Tàng Thư Các,... Thẩm Tịch Thanh cảm thấy nếu hắn muốn hô mưa gọi gió nàng cũng có thể chiều theo.
Nhiều khi Thẩm Tịch Thanh nghĩ liệu bản thân có đang dạy hư Dạ Huyền, những lúc đó nàng cũng muốn từ chối hắn bớt. Nhưng rốt cuộc khi nhìn thấy hắn vui vẻ thì nàng lại mềm lòng, cũng may cho nàng là Dạ Huyền không hề đòi những điều quá đáng, hơn nữa còn ngoan ngoãn hiểu chuyện, nên Tịch Thanh cứ thế mà dễ dàng xuôi theo ý hắn, tựa như một từ mẫu nuông chiều quý tử đến cực hạn, tuy có phần hơi mù quáng nhưng rốt cuộc cũng chỉ là dùng chân tâm đãi người.
Cố Dạ Huyền múa xong bài kiếm, chợt nhìn qua Thẩm Tịch Thanh ở bên kia, rõ ràng là đang nhìn về phía hắn mà ánh mắt lại thẫn thờ, không biết đang thả hồn đi đâu, mãi tận khi hắn đến gần gọi nàng, Thẩm Tịch Thanh mới hoàn hồn.
"Sư tôn, đệ tử đã luyện xong bài tập hôm nay."
"Hả... Ờ, xong rồi, xong rồi thì con đi nghỉ ngơi đi, đợi đến giờ thì xuống Tam Sinh Đường dùng bữa." - Thẩm Tịch Thanh trả lời, Tam Sinh Đường là tên gọi mỹ miều của nhà ăn của Thiên Huyền Tông, đệ tử các phong muốn ăn uống gì đều có thể đến đây dùng bữa.
Cố Dạ Huyền muốn nói gì đó, nhưng ngập ngừng rồi lại thôi, hắn rơi vào trầm mặc trong chốc lát, mấy ngày nay hắn suy nghĩ rất nhiều, không biết nên mở lời thế nào.
Theo như trí nhớ của hắn, tính từ thời điểm này thì vừa vặn một tháng nữa ở Trúc Xương sẽ xảy ra thiên động. Hắn muốn trở về Trúc Xương trấn nhưng không biết phải nói thế nào với Thẩm Tịch Thanh.
Chẳng lẽ lại nói rằng mình nhớ nhà nên muốn trở về.
Quá vớ vẩn...
Ba năm nay hắn chuyên tâm tu luyện, cũng chỉ mới đạt đến Trúc Cơ trung kì, dù sao thì tu luyện cũng không phải chuyện một sớm một chiều, so với nhiều đứa trẻ khác, hắn đã được tính là hạc trong bầy gà rồi. Tuy nhiên chỉ đơn độc mình hắn thì sao mà đủ lực lượng ngăn chặn thiên động, nếu là thực lực kiếp trước thì còn khả thi, nên hắn đã quyết định mượn sức của Thẩm Tịch Thanh, dù nàng ta không đủ sức thì chắc chắn sẽ gọi viện binh, Hàn Du Minh sẽ không để yên.
Thẩm Tịch Thanh ba năm nay đối xử với hắn không tệ, nếu không muốn nói là quá tốt, hắn không thể moi ra được chi tiết nào chỉ ra nàng là kẻ biến thái như kiếp trước.
Cố Dạ Huyền thầm nghĩ chắc là nàng ta không hứng thú với trẻ con cho nên hắn vẫn chưa thể buông bỏ cảnh giác được.
Thật lâu sau Cố Dạ Huyền quyết định nói ra, Thẩm Tịch Thanh chiều chuộng hắn nhất, biết đâu nàng ta sẽ đồng ý thì sao.
"Sư—-" - Cố Dạ Huyền còn chưa kịp nói xong thì một tiếng ưng có lực xuyên thấu vọng xuống từ bầu trời.
Cả hai người đồng thời ngẩng mặt lên, một con ưng lớn với bộ lông trắng như tuyết điểm xuyến vài nét than đen trên đầu cánh và đuôi, nó lượn vài vòng trên trời, chỉ đợi đến khi Thẩm Tịch Thanh đưa tay ra thì liền hạ xuống, dừng lại trên tay nàng.
Con tuyết ưng này tên Bạch Tinh Tinh, là sủng vật của Hàn Du Minh, y thường dùng nó để truyền tin. Thẩm Tịch Thanh thấy cánh tay hơi nặng, nhìn con chim béo, nàng định trêu chọc nó,nhưng trước đó phải lấy mảnh giấy được cột bên chân, kẻo sau khi bị chọc thì chim ta giận dỗi không cho nàng lấy thư.
"Tiểu Tinh Tinh ngươi lại béo thêm rồi, sắp thành Tiểu Kê Tinh* rồi!"
(*Ý của Thẩm Tịch Thanh là so sánh Bạch Tinh Tinh với con gà)
Bạch Tinh Tinh dù là một con chim, nhưng cũng phải là một con chim có danh dự, sao có thể để loài người kia sỉ nhục như thế, vừa nghe lời trêu ghẹo của Thẩm Tịch Thanh, nó tức giận vỗ cánh phành phạch, bày tỏ nội tâm phẫn nộ, cúi cái mỏ chim định quắp thư mà chủ nhân cột cho nó thì phát hiện tờ giấy đã nằm gọn trong tay Thẩm Tịch Thanh, nó chỉ có thể tức tối nhìn nàng.
Thẩm Tịch Thanh nhịn cười nhìn con chim béo, sau đó giao nó cho Cố Dạ Huyền, trước khi rời tay nàng Bạch Tinh Tinh cũng không vừa lấy móng cào một nhát, kết quả trên mu bàn tay trắng muốt xuất hiện một vệt đỏ tươi.
Thẩm Tịch Thanh đau nhưng không dám kêu thành tiếng, nếu kêu thành tiếng thì nàng sẽ bị điện giật mất.
Cố Dạ Huyền vô thức nắm lấy bàn tay của Thẩm Tịch Thanh, lấy ra bình thuốc trong áo, nhẹ nhàng bôi lên vết thương. Sau khi làm xong chính hắn còn giật mình, không hiểu nổi bản thân.
"Đa tạ A Huyền." - Thẩm Tịch Thanh nhìn hắn mỉm cười khiến Cố Dạ Huyền xấu hổ quay đi, một cảm giác khác thường nhen nhói lên trong hắn trong phút chốc nhưng lại bị gạt đi rất nhanh chóng.
Nhìn thấy nàng bị thương thì khó chịu, không phải bản thân ghê tởm nàng lắm sao?
Cố Dạ Huyền không hiểu nổi bản thân, loại cảm giác này đến tột cùng là gì?
Sau khi xử lí xong vết thương, Thẩm Tịch Thanh mở cuộn giấy trong tay ra, nàng vừa đọc xong liền hỏi:
"A Huyền, con có muốn trở về thăm nhà không?"
Câu hỏi của Thẩm Tịch Thanh như nhìn thấu tim đen của hắn, lại có chuyện tốt tự dưng rơi xuống đầu, Cố Dạ Huyền nuốt lại hết những lời hắn bịa sẵn đi, vui vui vẻ vẻ mà đáp lời nàng:
"Đệ tử rất muốn ạ!"
Thẩm Tịch Thanh gật đầu: "Được, vậy con chuẩn bị đi, ngày mai sẽ xuất phát."
Một ngày nhanh chóng trôi đi, bình minh lại ló dạng. Trước cửa Thiên Huyên Tông có một bóng ngựa, phía sau lưng mây mù đen kịt kéo đến. Là điềm lành hay điềm dữ?
Mười ngày sau, bọn họ cuối cùng cũng tới nơi.
Trấn này mặc dù ở ven biển nhưng lối vào lại được bao quanh bởi một rừng trúc, trúc xanh tươi tốt. Ven biển có một hòn núi nhỏ, cũng tính là thuộc địa phận tiểu trấn, trên núi mọc ra rất nhiều thạch xương bồ, loài cây có hương thơm thanh mát có tác dụng an thần. Vừa có trúc vừa có xương, cho nên người ta mới đặt cho nó cái tên này.
Hai sư đồ Thẩm Tịch Thanh vượt qua rừng trúc, từ đây nhìn ra phía trước liền thấy một vài ngôi nhà nằm thưa thớt, xa xa thêm chút nữa là vùng biển rộng mênh mông, ven bờ có đôi ba con thuyền chài cũ, lại thấy có người kéo lưới ngoài khơi, có trẻ nhỏ chạy nhảy vui đùa.
Cố Dạ Huyền ngồi trên lưng ngựa, ánh mắt loé lên thần sắc hoài niệm, nơi này chính là địa phương an nhàn nhất hắn từng đi qua, đồng thời cũng là nơi bắt đầu mọi bi kịch.
Thẩm Tịch Thanh thấy đồ đệ lặng im, thẫn thờ nhìn bốn phía, nàng nghĩ thầm chắc là lâu ngày được về nhà nên hắn mới như thế. Ngọc Hành trưởng lão thúc ngựa chạy chậm lại, để đồ nhi nàng vừa đi vừa có thể ngắm phong cảnh.
Trấn Trúc Xương chỉ là một trấn nhỏ, toàn bộ dân làng chỉ khoảng trăm người, đa số là người già và trung niên, những người trẻ ít ai muốn ở lại, đều đã đi đến nơi khác lập nghiệp.
Hai người đi đến đâu, xung quanh lại nổi lên vài tiếng xì xầm.
Nữ nhân trong y phục lụa màu trắng thanh nhã, mắt phượng hẹp dài phủ một tầng sương lạnh, lệ chí dưới ánh mặt trời càng thêm nổi trội, đôi môi yêu kiều tựa cánh anh đào, làn da như ngọc như sứ làm nổi bật suối tóc đen dài được vấn gọn. Từng cử chỉ từng nét mặt đều tự nhiên sinh ra một cỗ quý khí tao nhã làm cho người ta không dám nhìn thẳng, mấy người đang ở đó đồng thời giật mình.
Một mỹ nhân xinh đẹp tuyệt thế lại đến nơi trấn nhỏ chỉ có gà gáy chó sủa này làm gì?
Có điều...đứa nhỏ trong lòng nàng ta nhìn có vẻ rất quen....
Hmmm...ầy chẳng phải là đứa nhỏ nhà lão Cố sao, ba năm trước nó bỏ nhà chỉ để lại một bức thư rồi biến mất, hại vợ chồng nhà lão Cố lo lắng sốt vó cả lên, mãi đến tận mới đây vợ lão sinh được một đứa con gái thì mới nguôi ngoai được một phần.
Thẩm Tịch Thanh là người đã miễn dịch với việc trở thành trung tâm sự chú ý, nàng hơi ngả phần thân trên về phía trước, hạ thấp đầu ngang tai Cố Dạ Huyền mà thì thầm:
"A Huyền, nhà con nằm ở đâu?"
Thanh âm nàng trầm thấp dễ nghe, cứ thế xông thẳng vào lỗ tai Cố Dạ Huyền, khiến tấm lưng hắn dựng đứng lông măng, còn ứa một tầng mồ hôi mỏng. Mùi hương dịu nhẹ của Nguyệt Hạ Mỹ Nhân từ đằng sau bay đến, vương vấn nơi cánh mũi. Ở khoảng cách này hắn có thể cảm nhận được lồng ngực của người phía sau, từng nhịp đập đều đặn, khác hẳn với hắn, trái tim hắn đập nhanh như bị ai rượt đuổi.
Cố Dạ Huyền vừa căng thẳng vừa hậm hực không rõ nguyên do: Chỉ một câu nói của nàng ta thôi, sao mình phải căng thẳng như gặp kẻ thù thế này?
Hắn mau chóng đẩy cảm giác khó hiểu này ra khỏi đầu, ho khan một tiếng:
"Chỉ cần đi thẳng hết con đường này, sau đó rẽ qua bên phải, căn nhà cuối cùng chính là nhà của đệ tử."
———-
Trước hiên ngôi nhà nhỏ, một người phụ nữ trung niên ngồi vá lưới, khuôn mặt phúc hậu đong đầy vị gió sương, mái tóc được vấn gọn gàng lấm tấm dăm sợi bạc, nhìn bề ngoài thì bà tầm hơn tứ tuần nhưng rất có thể trẻ hơn vậy, vì dung nhan của những người lao động khắc khổ luôn già hơn tuổi thật.
Trông thấy từ xa xa, gương mặt quen thuộc của đứa con nuôi mình ngày đêm mong nhớ, đôi tay thô ráp chai sần đương thoăn thoắt đan lưới sựng lại, ghim đan và cả tấm lưới rơi tuột xuống đất.
Người phụ nữ ấy hô lên thanh âm hoan hỉ tự tâm can, thân hình hao gầy vụt đến ôm lấy Cố Dạ Huyền.
"Huyền Nhi, là con thật sao, con trở về rồi!"
"Mẫu thân."
Người phụ nữ ấy tên Trác Y Vân - dưỡng mẫu của Cố Dạ Huyền. Bà bước nhanh tới, ôm lấy hắn, cánh tay vòng trên lưng, càng thêm dùng sức, giống như muốn đứa con trai này dính chặt vào mình, vĩnh viễn không chia rời, giọng nói hoà cùng nước mắt:
"Huyền Huyền, ta rất nhớ con, rất nhớ con..."
Cố Dạ Huyền nghẹn ngào trong vòng tay của dưỡng mẫu, hắn vòng tay ôm lấy bà, tham lam tìm lấy hơi ấm.
Kích động phút sum vầy dần dịu đi, Cố phu nhân nới lỏng lực tay, xem xét người con trai một hồi, xác định hắn lành lặn mạnh khỏe mới thở phào, nở một nụ cười hiền dịu hỏi thăm.
Cố Dạ Huyền trước những lời quan tâm của Trác thị không hề lấy làm phiền, ôn hoà từ tốn giải đáp hết thắc mắc cho bà. Hắn nhận ra cơ thể bà so với lúc trước gầy đi không ít, hai mắt lại có chút đục hơn, hiểu rõ thời gian qua bà vì mình mà đau lòng đổ lệ, nghĩ đến đây giọng nói đối đáp của Cố Dạ Huyền bất giác tăng thêm phần ôn nhu, thập phần mềm mại, tựa một chiếc gối bông mà người hiếu tử kê lên cho mẹ, làm người nghe ấm lòng mà sinh vui.
Thẩm Tịch Thanh trong lòng cũng thầm mừng cho hắn.
Không biết đã qua bao lâu, người vô hình Thẩm Tịch Thanh cuối cùng cũng được nhớ đến.
"Mẫu thân, đây là sư tôn của con."
Thẩm Tịch Thanh nghe mình được giới thiệu thì cũng lễ phép hành lễ với Cố phu nhân.
"Cố phu nhân, ta tên Thẩm Tịch Thanh."
Trác Y Vân nhìn nàng, hơi ngẩn người. Cả cuộc đời lam lũ của bà chưa bao giờ xuất hiện một người nào đẹp đến thế.
Nghe con trai giới thiệu người ấy là sư tôn, bà cảm thấy có phần tủi hổ, vì bản thân quá quê mùa nên sợ làm xấu mặt con, bất giác giọng nói cũng không còn được tự nhiên nữa.
"Tiên...tiên tử. Huyền Nhi được làm đệ tử của người quả là phúc lớn của nhà chúng ta."
Thẩm Tịch Thanh chỉ mỉm cười đáp lại:
"Được nhận Dạ Huyền làm đệ tử là may mắn của ta, y thật sự rất có thiên phú."
Hai người cười nói khách sáo một hồi thì trong nhà vọng ra một tiếng khóc của một đứa bé.
Trác Y Vân vội vàng xin thứ lỗi rồi chạy vào nhà, sau đó liền ôm ra một đứa nhỏ tầm một hai tháng tuổi.
Cố Dạ Huyền không kiềm được xúc động, nước mắt vô thức đã rơi từ lúc nào. Nếu là dáng vẻ trưởng thành, hắn nhất định sẽ không rơi nước mắt. Nhưng dù mang tâm hồn của một ma đầu máu lạnh, rốt cuộc đứng trước gia đình mà hắn trân quý, Cố Dạ Huyền cũng chỉ là một đứa trẻ.
Cho dù tính tình trẻ con chiếm thượng phong, Cố Dạ Huyền vẫn cố nhịn, hắn không tiếng động nghẹn ngào khàn khàn, chỉ là bả vai không ngừng run lên, nước mắt lăn xuống rào rạt, hai mắt ướt đỏ.
Nhiều năm như vậy, là kẻ thống trị, không ai thích, không ai bầu bạn, luôn ra vẻ không thèm để tâm, cao ngạo quạnh quẽ giữa đám người kính sợ.
Thực chất, có mấy ai hiểu hắn, một kẻ thiếu thốn tình thương.
Đến lúc này, khi trong thân thể trẻ con, tâm trí lẫn cảm xúc ít nhiều cũng bị ảnh hưởng. Chỉ có giây phút này, mới có thể vỡ oà.
Muội muội yêu quý của hắn, kiếp này vẫn còn cơ hội trưởng thành, gia đình nhỏ của hắn, vẫn còn.
Thẩm Tịch Thanh liếc nhìn hắn, có chút ngạc nhiên, nam chính khi gặp lại người thân lại có dáng vẻ này ư.
Tại sao ánh mắt nhìn Cố Dạ Nguyệt lại khác thường đến vậy? Nó không giống kinh hỉ, nó tựa như một kẻ tìm lại được bảo vật trân quý nhất đời, thứ bảo vật tưởng chừng đã mất đi vĩnh viễn, nay lại trùng phùng. Nhưng rốt cuộc Thẩm Tịch Thanh ở kiếp trước chưa từng trải qua chuyện như thế cho nên chỉ coi chút dị thường này là do mình tự huyễn ra, chút suy nghĩ ấy cứ thế mà trôi qua tựa một cơn gió.
Nhẹ nhàng bế lấy Cố Dạ Nguyệt từ tay Trác Y Vân, Cố Dạ Huyền rũ mi mắt, trìu mến nhìn đứa nhỏ trong tay hắn, nâng niu như trân bảo.
Em gái hắn...
"Ta quên nói với con, con có một đứa em gái." - Trác Y Vân lên tiếng - "Tên là Dạ Nguyệt."
"Dạ Nguyệt..." - Thật tốt.
Cố Dạ Nguyệt đang khóc, khi thấy hắn liền cười, tiếng cười giòn tan khiến mọi người tan chảy trong hạnh phúc.
Đến khi chiều tối, nghĩa phụ của Cố Dạ Huyền - Cố Lang trở về. Người cha này tuy không sướt mướt như phụ nữ nhưng nét vùi mừng lộ rõ qua từng nếp nhăn. Ông ôm chặt Cố Dạ Huyền, một người đàn ông to lớn thô kệch, lúc này cũng không cầm được mà đổ lệ.
Thẩm Tịch Thanh không phải lòng dạ sắt đá. Trước những cảnh đoàn tụ xúc động này, vô thức cũng muốn khóc. Nhưng nếu khóc, nàng sẽ bị hệ thống trừng phạt nên đành nén cảm xúc vào con tim.
Im lặng ngắm nhìn giây phút trùng phùng của Cố gia, nước mắt chảy ngược vào trong, nàng lặng lẽ rời đi.