Thánh Địa Vùi Thây

Chương 101




Pat và Lub là lứa con cháu Aggi cuối cùng, cả hai bọn họ đều không trực tiếp tham gia vào nghi lễ ‘chôn cất’ đấng Array và cũng chưa từng được nghe kể lại vị trí chính xác nơi đặt áo quan của ngài. Những ai biết về điều này thì đã sớm trở thành tàn hồn dưới đáy sông ngầm, hoàn toàn không còn lý trí.
Hai người tuy quan điểm khác biệt nhưng đều chung ý tưởng cần tìm được lối vào cấm địa, ngọn nguồn của sự việc. Tuy vậy Pat nói với tôi có rất nhiều vấn đề khiến họ dù dư dả thời gian lại vẫn chưa thành công.
“Chỉ có sức của một người muốn làm gì cũng khó.” Pat than thở.
Trong mấy trăm năm gần đây, vẫn có những đoàn hành hương tiến vào Muh, đáng tiếc đều bỏ mạng khi chưa đạt đến bước cuối. Pat gần như sụp đổ hy vọng rồi, cho đến khi gặp sói trắng.
“Cả đời ta thấy không ít anh tài tuấn kiệt lại chưa thấy ai hoàn hảo như Bạch Lang." Pat liếc nhìn sói trắng, ánh mắt hừng hực lửa đốt.
"Vô cùng thích hợp, vô cùng vừa vặn." Chị ta mấp máy môi, giống như muốn nói lại thôi.
Đối với hoàn cảnh của sói trắng, tôi cũng hết sức nghi vấn, có hàng tá câu hỏi luôn chực chờ trong đầu.
Vì sao bà Diêu lại trọng dụng một kẻ vừa mù vừa câm như anh? Vì sao mọi người đáng lý nên bảo vệ anh lại thành ra ỷ lại anh? Vì sao cuộc đời anh thiệt thòi đến vậy mà bản thân anh vẫn trượng nghĩa phát rồ?!
Tôi nhìn sống lưng thẳng tắp trước mặt, buột miệng gọi:
“Sói trắng à,”
Người thân của cậu đâu? Chẳng ai lo cho cậu sao? Chẳng ai can ngăn cậu sao? Chẳng ai cảm thấy… cảm thấy…cảm …. thấy…
— QUẢNG CÁO —

Sói trắng quay đầu, tấm lụa đen tuyền bịt kín khiếm khuyết của anh cũng ngăn trụ mọi câu hỏi của tôi.
“Đoạn đường này trơn đấy.” Tôi bâng quơ nhắc.
Sói trắng khẽ gật, còn tôi bóp trán áp xuống xúc động thừa thãi trong lòng, lạnh nhạt hỏi Pat:
“Sau chừng nấy thời gian, chị chắc chắn phải có thu hoạch nhất định đúng chứ?”
"Có là có.” Pat cười khanh khách đáp “Bạch Lang muốn mi cùng đồng hành, ta cũng không thể từ chối. Nhưng ta vẫn băn khoăn không biết thứ ta đem theo có phải là cục đá vướng chân hay không.”
Quay đi quay lại chung quy chỉ muốn thử tôi.
"Điều kiện gì?" Tôi hỏi thẳng.
Pat ôm ngực giả như suy tư bảo:
“Thế này nhé, chúng ta chia hai hướng. Ta với Bạch Lang đến chỗ Lub giải cứu đồng bọn của mi. Còn mi nếu đã hình dung được lối vào Cấm địa rồi thì cứ tới thẳng nơi đấy chờ chúng ta đi.”
Tôi cau mày, sói trắng đang ở phía trước thám thính cũng quay lại ‘nhìn’ chị ta.
— QUẢNG CÁO —

“Đừng lo đừng lo, lính của ta có mặt ở khắp nơi. Chỉ cần mi di chuyển vào ban ngày sẽ rất an toàn.”
Pat đưa cho tôi một cái tù và nhỏ, lại đối với sói trắng nói:
“Nếu tên nhãi có bị lạc thì thổi cái tù và này lên, âm thanh của nó con người không nghe thấy nhưng Phàm Thực nghe được. Chúng sẽ dẫn thằng nhãi đến chỗ ta.
Sau lại đưa cho tôi bộ cánh sặc sỡ chị ta đang mặc, dặn:
“Trên đây có mùi đặc trưng của tộc trưởng, chỉ cần là dân Aggi thì dù có mất trí cũng sẽ không tấn công mi.”
“Hai cậu xem đường đều dọn sẵn, có khó gì đâu.”
Pat bày tỏ hết thành ý, tủm tỉm chờ tôi trả lời. Nhưng tôi không cần suy nghĩ đã lập tức từ chối: “Không.”
Nghe vậy Pat liền thay đổi thái độ hai tay chống nạnh, bĩu môi chế giễu: “Phi! Đã gan bé còn làm nghề này, không biết nhục à?!”
“Tôi-”
“Ta không cần nghe! Yêu cầu đơn giản thế mi còn chẳng dám, vậy theo chúng ta đến chỗ Lub để chịu chết hả?!”
— QUẢNG CÁO —

Lại kéo dài giọng quay sang cùng sói trắng than thở:
“Mình thằng sâu bọ này chết ta không tiếc, chỉ sợ nó liên luỵ đến cậu, đến kế hoạch của chúng ta. Bạch Lang, cậu đừng quên cơ hội chỉ có một.”
Bà chị Pat một tràng pháo bắn lia lịa không để tôi có chỗ chen mồm. Nhưng khiến tôi bức xúc nhất lại là khoảng lặng lạ lùng giữa hai người họ, mẹ nó, rõ ràng có bí mật tôi chưa biết ở đây.
“Cậu chê ta nói nhiều?!” Pat khua tay giậm chân đỏ cả mặt, siêu nhân đen thì nhàn nhạt quay đầu đi tiếp.
Tôi ở phía sau hai người trộm cười một trận, sau hắng giọng nói:
“Chị Pat, tách đoàn thì tôi không đồng ý rồi. Nhưng tôi sẽ nói cho chị biết suy luận của tôi về lối vào Thánh Địa, nếu đúng thì chị cũng đừng nghĩ tôi vô dụng nữa nhé?”