Thánh Đường

Chương 213: Có một loại vĩ đại kêu là chinh phục




Lương Nguyên thực đang ngơ ngẩn, nguyên lực dưới tình huống không bằng, không ngờ lại chủ động tấn công, đầu óc bị ngơ sao?

Nhưng sau mấy kiếm, Lương Nguyên phát hiện không thích hợp, kiếm của đối phương như có dẫn lực vậy, thực là không ngờ lại có kiếm chiêu như vậy. Mỗi khi một kiếm chém ra hoàn toàn cảm thấy thi triển không được tự nhiên cho lắm.

Thân hình hai người từ dưới đất bốc lên trời, kiếm khí bắn ra bốn phía, đây là lần đầu tiên xuất hiện cảnh kiếm tu đấu kiếm nóng nhất.

Tôn Trường Hưng ánh mắt sáng quắc, thật là đáng sợ, lấy nguyên lực kém hơn năm tầng lại có thể khiến cho đối phương buộc phải đấu kiếm, đây là kiếm cảm đáng sợ cỡ nào chứ?

Lương Nguyên uy lực mạnh mẽ, nhưng có thể phát huy ra được tám phần là tốt lắm rồi. Vương Mãnh kiếm chiêu đơn giản nhưng lại chiếm được tiên cơ.

Đây là trở lại cảnh giới nguyên trạng sao?

Lúc từ này vừa xuất hiện trong đầu Tôn Trường Hưng, phản ứng đầu tiên của hắn là buồn cười.

Làm sao có khả năng!

Đương…

Không biết tại sao, kiếm của Vương Mãnh chém xuống như khai thiên lập địa, Lương Nguyên vừa định công kích liền cảm giác được báo động.

Thân thể nghiêng sang một bên.

Thân hình kịch liệt nhoáng lên một cái.

Trong nháy mắt, khi còn hoảng hốt, kiếm thứ hai đã chém xuống.

Vội vàng, lại ngăn cản!

Ầm!

Vương Mãnh cứ như vậy mà một kiếm rồi một kiếm chém xuống. Kỳ quái, Lương Nguyên không ngờ chỉ có thể đỡ lại, hơn nữa xem ra càng đỡ càng lao lực.

Dương Dĩnh hai mắt xinh đẹp tuyệt trần của mình lấp lánh hào quang, đây chẳng lẽ là phá kiếm thức trong truyền thuyết sao??

Minh Nhân vẻ ổn trọng trên mặt đã biến thành ngưng trọng, nếu hắn không nhầm mà nói, đây chính là phá kiếm thức đáng sợ nhất trong kiếm tu đấu kiếm.

Kiếm chiêu của đối phương sau khi bị áp chế hoàn toàn, chỉ cần đơn giản từng kiếm chém xuống một cũng hoàn toàn khống chế được đối thủ.

Nhưng trừ phi là hơn kém quá nhiều, nếu không căn bản không có khả năng xuất hiện. Hơn nữa tới cấp bậc này của bọn họ, cho dù là đại sư huynh Ninh Chí Viễn cũng không có thể sử dụng phá kiếm thức được với Lương Nguyên.

Điên cuồng, các đệ tử điên cuồng, một kiếm tu nguyên lực 20 tầng đối với một kiếm tu nguyên lực 25 tầng sử dụng phá kiếm thứ, con mẹ nó đây là khí phách cỡ nào chứ.

Vương Mãnh sắc mặt ngưng trọng, Đoạn Thiên Kiếm vững vàng chém xuống, mỗi một kiếm đều rung mạnh với Lương Nguyên. Lương Nguyên nghiến răng nghiến lợi chịu đựng, bị một người yếu hơn mình sử dụng phá kiếm thức đối phó mình, thân là một kiếm tu quả thực là vô cùng nhục nhã. Nhưng hắn cũng không ngờ làm thế nào cũng không thể đảo ngược được tình thế. Một khi trong đấu kiếm bị áp chế, sát chiêu nào cũng không thể oanh ra ngoài được, đây là khảo nghiệm của lý giải nguyên lực đối với đấu kiếm.

Sát sát …

Bình bình bình…

Liên tục ba kiếm khiến cho Lương Nguyên bị đánh bay đi cả người lẫn kiếm. Đồng thời Vương Mãnh cũng chém ra một đạo kiếm trảm, Lương Nguyên ở giữa không trung chỉ có thể phòng ngự. Nhưng kết quả là không thể hoàn toàn giảm bớt lực được, cả người hắn bị cứng rắn oanh văng ra ngoài xa, rơi rầm rầm xuống mặt đất.

Vương Mãnh dường như cả người đều thiêu đốt, không chút ý tứ truy kích, Đoạn Thiên Nhai nâng lên chậm rãi chỉ về phía Lương Nguyên.

Trong nháy mắt, tiếng hoan hô tràn ngập Tiên Nguyên Đường.

Vương Mãnh bão nổi rồi!

Đây là cơ hội mà mọi người tranh thủ cho hắn, hắn có thể xin lỗi chính mình nhưng tuyệt không thể cô phụ bọn họ.

Lương Nguyên cũng bốc cháy rồi, đây là tức giận, đây là miệt thị cỡ nào chứ. Nếu Vương Mãnh truy kích tiếp tục, hắn nhất định sẽ phải phản kích lại. Nhưng tiểu tử này không ngờ lại không truy kích, cơ hội duy nhất chính là trong đấu kiếm cuốn lấy hắn, đáng tiếc hắn lại buông tha.

Thân thể Lương Nguyên lơ lửng trên không, cả người bùng nổ nguyên lực, hướng tới trường kiếm trong tay.

Một đạo kiếm khí từ trên người Lương Nguyên phóng qua, đây không phải là Càn Thủy Kiếm Pháp sao?

Ngay cả Hàn Lập cũng học được Càn Thủy Kiếm Pháp, Lương Nguyên làm sao lại không có khả năng học được.

“Phong Hỏa liên Thiên, Kiếm Ôm Càn Khôn, Đại Càn Khôn Kiếm!”

Lương Nguyên muốn hoàn toàn phá hủy đối thủ, hắn hận nhất chính là đối thủ như thế này, Lý Thiên Nhất là như thế, Vương Mãnh cũng như vậy luôn.

Đại Càn Khôn Kiếm, đây là kiếm pháp không thua gì Phượng Vũ Cửu Thiên Bích Lạc Hoàng Tuyền kiếm pháp và Cửu Thiên Ly Hỏa kiếm của Lý Thiên Nhất.

Không chỉ có nguyên lực, trên phương diện kiếm pháp, Lương Nguyên mới là chân chính khổ công. Muốn chiến thắng được Lý Thiên Nhất nhất định phải siêu việt đối phương cả về nguyên lực, đồng thời trên phương diện kiếm pháp cũng không thể rơi xuống thế hạ phong.

Đại Càn Khôn kiếm này so với Càn Thủy Kiếm Pháp phải cao hơn một tầng.

Kiếm uy khổng lồ oanh oanh liệt liệt bắn ra, trong các loại phương thức tu hành, không thể nghi ngờ kiếm tu là có thể tổ hợp mệnh ngân đưa công kích phát huy ra cực hạn kinh người nhất.

Đại Càn Khôn Kiếm, trong vài chục năm nay, lần đầu tiên có đệ tử đời thứ ba luyện thành.

Lư Vận nhìn thoáng qua Tôn Trường Hưng, xem ra Tôn sư huynh ẩn núp rất sâu nha. Không ngờ đã dạy dỗ Lương Nguyên thành như vậy, xem ra ut của nàng đúng là kém hơn không ít.

Ngẫm lại cũng phải, cũng không phải ai đều cao ngạo giống như nàng.

Tôn Trường Hưng vuốt lấy chòm râu, phải cảm tạ Lý Thiên Nhất, nếu không phải thất bại trước Lý Thiên Nhất, Lương Nguyên đại khái còn không thể đột phá được như vậy.

Hắn không nghi ngờ Vương Mãnh cũng có thể tu thành công kiếm pháp cấp bậc đồng cấp khác, chỉ tiếc là tu hành một đường cũng phân biệt trước sau.

Một khi hình thành tình huống so tài tuyệt kiếm này, phải xem kiếm chiêu của ai ác liệt hơn.

Đoạn Thiên Kiếm của Vương Mãnh cũng động, kiếm chiêu vừa ra, tất cả mọi người đều nhìn thấy.

Đây là Phượng Vũ Cửu Thiên Bích Lạc Hoàng Tuyền kiếm pháp của Dương Dĩnh!

Đây đại khái cũng là kiếm pháp cấp bậc cao nhất là Vương Mãnh hiện nay có thể nắm giữ.

Ánh mắt mọi người không kìm nổi mà nhìn về phía Dương Dĩnh. Kỳ thực sau một trận chiến lần trước, tất cả mọi người cảm thấy giữa hai người rất có tình nghĩa. Hiện nay chân tướng đã khuếch tan ra ngoài rồi, hóa ra Dương Dĩnh vì lảng tránh phần đông người theo đuổi mới mời Vương Mãnh hỗ trợ. Cho nên mọi chuyện tất cả mới phát sinh bất hợp lý như vậy. Mà Dương Dĩnh đại khái là hồi báo cho Vương Mãnh bằng cách truyền thụ Phượng Vũ Cửu Thiên Bích Lạc Hoàng Tuyền kiếm pháp.

Chỉ có điều không nghĩ tới Vương Mãnh thật sự có thể nắm giữ được.

Lương Nguyên khóe miệng nổi lên nụ cười lạnh, Phượng Vũ Cửu Thiên Bích Lạc Hoàng Tuyền tầng 20 làm sao có thể so sánh được Đại Càn Khôn Kiếm của hắn chứ!

Quả thực Càn Thủy Kiếm Pháp phải kém Phượng Vũ Cửu Thiên một bậc. Nhưng Đại Càn Khôn Kiếm lại mạnh hơn Phượng Vũ Cửu thiên một chút. Hơn nữa hắn có ưu thế nguyên lực 25 tầng, công kích đối công như vậy, quả thực muốn chết.

Đấu kiếm không tới mức xuất hiện đại thương vong, nhưng so tuyệt kiếm mà nói, là kiếm tu thi triển ra cực hạn công kích, hoàn toàn không để ý tới phòng ngự. Chỉ có dùng công kích để áp đảo đối phương, nếu đối phương không chết thì mình chết. Trước mắt cấp bậc như thế này là hoàn toàn không thể lưu thủ, càng chưa nói tới đánh tới điểm dừng thì thôi.

Cho nên nói, kiếm tu rất phong cách, cũng rất dễ dàng chết non.

Vương Mãnh phải đấu, đây cũng là ý nguyện của Lương Nguyên, cũng không trách Vương Mãnh, dù sao kiến thức ít cũng biết Phượng Vũ Cửu Thiên kiếm pháp là đỉnh cao rồi.

Kiếm khí hai bên ngày càng uy năng, trong thời điểm này, Lương Nguyên rõ ràng chiếm ưu thế tuyệt đối.

Những người ủng hộ song phương đều lặng ngắt như tờ. Bởi vì tới tình trạng này rồi, đệ tử bình thường căn bản không thể chỉ dựa vào cường uy của kiếm khí phát ra mà đánh giá bọn họ cao thấp được. Phương diện này khẳng định Lương Nguyên thắng, chỉ có điều Vương Mãnh am hiểu chính là kỹ xảo, không thể lấy nguyên lực cao thấp mà luận bàn được.

“Vương Mãnh cũng quá tự tin, đối phó với Đại Càn Khôn Kiếm, Phượng Vũ Cửu Thiên của hắn chỉ dùng được một nửa thiệt thòi lớn.”

“Còn các nào chứ, hắn chỉ biết một chiêu này mà.”

Bởi vì kiếm thức khác nhau cho nên hậu chiêu Bích Lạc Hoàng Tuyền trở nên vô dụng, như vậy cũng không thể phát huy được thực lực chân chính của Phượng Vũ Cửu Thiên.

Kiếm khí của song phương đã ngưng tụ hoàn thành, dưới trường kiếm của Lương Nguyên, ngàng nghìn hàng vạn kiếm khí chậm rãi tản ra, thật có phong phạm của kiếm thần, giống như kiếm vũ vậy.

Càn Không nghịch chuyển sát!

Mặt khác, phía bên Vương Mãnh Phượng Vũ Cửu Thiên cũng đánh ra bạch phượng nhắm thẳng tới Lương Nguyên.

Phượng Vũ Cửu Thiên, sát!

Lương Nguyên trên mặt lộ ra nụ cười kiêu ngạo, mặc niệm một chữ tự tử.

Kiếm vũ bỗng nhiên biến thành một đạo thiên kiếm hoa lệ, thẳng tắp chém về phía bạch phượng.

Dưới uy lực khổng lồ này bạch phượng quả thực giống như cá chậu chim lồng vậy.

Đây là Đại Càn Khôn Kiếm của Thánh Đường, vô số kiếm khí như một tấm lưới, sau khi khóa trụ mục tiêu, bất cứ lúc này cũng có thể ngưng tụ lực lượng mạnh nhất, một kích trí mạng.

Mà đúng lúc này, Vương Mãnh Phượng Vũ Cửu Thiên đột nhiên triển khai đôi cánh nguyên lực của mình.

Phượng Sí Thiên Tường!

Bạch phượng giương cánh hóa thành nước lũ kiếm khí, mang theo độ cong bao phủ tới Lương Nguyên.

Đại Càn Khôn Kiếm của Lương Nguyên chậm rãi bị trảm ra ở giữa không trung, hẳn là bị dẫn rời đi chỗ khác.

Lập tức Lương Nguyên chân tay lạnh lẽo, mãn thiên kiếm khí đã đánh úp lại.

Ầm ầm..

Trong nháy mắt, thế giới trong mắt Lương Nguyên chỉ còn hai màu đen trắng, vì sao lại thành thế này???

Phượng Vũ Cửu Thiên vì sao lại triển khai được??

Vì sao có người có thể thay đổi được kiếm pháp??

Rầm rầm.

Lương Nguyên từ không trung ngã xuống, đồng tử phóng đại, hai mắt mờ mịt, hắn không ngờ có người lại thay đổi được kiếm pháp!

Mỗi loại kiếm pháp đều là mệnh ngân tổ hợp trải qua thiên chuy bách luyện mà thành, bất luận ai muốn vọng động thay đổi đều bị tẩu hỏa nhập ma.

Càng là kiếm pháp cao cấp thì càng như vậy.

Vì sao?

Nếu Dương Dĩnh biết, nàng khẳng định sẽ nói cho hắn, nàng cũng không có dạy Vương Mãnh Phượng Vũ Cửu Thiên. Đây là Vương Mãnh từ trong tay của nàng mà lĩnh ngộ ra, đây là một loại năng lực nghịch thiên, thông qua kiếm pháp mà suy đoán mệnh ngân tổ hợp. Bởi vì cho dù là kiếm pháp phức tạp tới mức nào thì cũng phải tổ hợp mệnh ngân mới hoàn thành.

Trăm sông đổ về biển.

Chỉ có điều nói thì dễ nhưng phải là người trời sinh vì kiếm mới có thể làm được.

Tiên Nguyên Đường im lặng, các đệ tử nhìn Lương Nguyên, Lương Nguyên tay nắm chặt lại, hắn muốn đứng lên.

Lương Đông, Lương Nguyên, nắm chặt hai tay rốt cuộc cũng buông lỏng ra, một giọt nước mắt trong suốt chảy xuống.

Hắn thật sự đã dùng toàn lực rồi.

Tôn Trường Hưng thở dài thật sâu, vì cái gì mà trời đã sinh Du còn sinh Lượng. Có lẽ Lương Nguyên không phải, chân chính Du Lượng là Lý Thiên Nhất và Vương Mãnh đi.

Không phải Lương Nguyên không tốt, mà là sinh ra trong thời đại của Lý Thiên Nhất và Vương Mãnh, là bi ai của mọi người nói chung.

Vương Mãnh chậm rãi giơ Đoạn thiên Nhai kiếm lên, lập tức thế giới chỉ còn tiếng hoan hô.

Vương Mãnh ~~ Uy Vũ.

Mạng lưới tình báo của Trương Lương lập tức phát ra tin tức, Lôi Quang Đường hát vang mãnh tiến, Vương Mãnh thần uy sơ hiển, ai có thể ngăn cản được bước chân của hắn?

Xưa nay chưa từng có, sáu trận thắng liên tiếp, ngay cả ba đường trên Tiên Nguyên Đường cũng không thể ngăn cản được bước chân của Lôi Quang Đường.

Đệ tử Tiên Nguyên Đường lệ rơi đây mặt, bọn họ nằm gai nếm mật liều mạng chuẩn bị, là vì muốn rửa nhục với Linh Ẩn Đường, kết quả hiện giờ…ngay cả cơ hội rửa hận cũng không có.

Bách Thảo Đường, Ngự Thú Đường, Hỏa Vân Đường, Hoành Sơn Đường, Phi Phượng Đường, Tiên Nguyên Đường. Kiều Thiên, Cổ Tự Đạo, Tống Chung, Đường Uy, Dương Dĩnh, Lương Nguyên, tất cả đều ngã xuống.

Lương Nguyên bị nâng ra bên ngoài cũng không thể mở mắt ra được, thân thể hắn đang run rẩy, cố nén, hắn thực không còn mặt mũi gặp gỡ đồng môn sư huynh đệ của mình.

Giờ khắc này, đám người Kiều Thiên phi thường hiểu rõ, có lẽ xúc động của Lương Nguyên càng mãnh liệt hơn của bọn họ. Trong giây phút này Hoàng Sơn Đường vốn luôn nhảy nhót cũng im lặng, bởi vì bọn họ bỗng nhiên phát hiện, bọn họ nhảy nhót kêu gào như những thằng hề, ánh mắt của Lôi Quang Đường đã không có bọn họ.

Vương Mãnh đã rất cao rồi.