Dương Dĩnh cùng Liễu My nhìn qua hai người, lại nhìn Vương Mãnh trên khán đài, có lẽ các nàng đều là một bộ phận trọng yếu trong cuộc sống của Vương Mãnh cùng Trương Tiểu Giang, nhưng không cách nào rung chuyển tình cảm của ba người.
Hồ Tĩnh giơ tay lên trời quát,”Vương Mãnh, uy vũ!”Tác Minh bên cạnh bạo rống một tiếng,”Đại sư tỷ đã mở miệng, chúng ta phải làm như thế nào đây!”Vương Mãnh ~~~~ uy vũ! Lôi Quang ~~~~~ vô địch! Chính là đoạt lấy, chính là càn quét, chính là cưỡng chiếm, Lôi Quang ra oai, thế muốn quét ngang thánh đường. Xả thân chiến, trận thứ hai, Vương Mãnh chống lại An Đạo. Một trận chiến với Lý Thiên Nhất có thể nói là đã làm cho Vương Mãnh hao tổn đến cảnh giới đỉnh phong, tinh thần lực cùng nguyên lực đều cực kỳ tiêu hao, ngay cả phi kiếm cũng đều dùng rồi. An Đạo dốc sức liều mạng mà tự nói với mình, chỉ có một cách, hắn buộc phải thi triển cường lực kiếm pháp, mục tiêu của mình tựu hoàn thành, mình là Linh Ẩn tứ hổ, phù kiếm song tu! “Đại sư huynh, An Đạo quá khẩn trương.” Trương Nguyệt Nga nhìn qua An Đạo bước tiến biết ngay hắn đã bị uy hiếp. Bất kỳ một kiếm tu nào chứng kiến một trận quyết đấu như vậy còn có dũng khí lên phía trên cũng đã không tồi rồi.Minh Nhân không nói gì, bởi vì hắn cũng cảm thấy nguy cơ, Vương Mãnh trên người có một loại bá đạo thế không thể đỡ. “Ngươi phát giác được Vương Mãnh có biến hóa không?” Cổ Tự Đạo thì thào nói. “Cái gì biến hóa? Lý Thiên Nhất thằng này rốt cục bị đánh bại, choáng, cả ngày hung hăng càn quấy, ta chính là thoải mái lắm!” Kiều Thiên nói ra. “Vương Mãnh càng ngày càng khí phách rồi, hắn thắng Lý Thiên Nhất, đổi bất cứ người nào chỉ sợ sớm đã vui mừng điên rồi, nhưng hắn lại giống một chuyện bình thường vậy.”Cổ Tự Đạo nói ra, Kiều Thiên lúc này mới chú ý tới, trên đấu pháp đài Vương Mãnh bất động như núi, hai mắt thiêu đốt chính là lửa nóng ý chí chiến đấu, Lý Thiên Nhất bất quá chỉ là một đối thủ, một đối thủ tương đối đặc biệt, nhưng không phải là duy nhất. “Con bà nó... khoan hãy nói chuyện này, thật là lạ nha, lúc trước ta cùng hắn giao thủ ... An Đạo bước tiến sao lại phiêu như như vậy...”Chẳng những Minh Nhân, ngay Kiều Thiên đều cảm nhận được trạng thái của An Đạo không đúng, với tư cách là kiếm tu nổi tiếng bên trong Linh Ẩn tứ hổ, An Đạo cũng không phải là hạng người vô danh. Đây cũng quá thất thố. Không phải An Đạo muốn thất thố, Vương Mãnh chỉ là nhìn hắn một cái, cảm giác như bị Mãnh Hổ chằm chằm vào mình vậy, dựng cả tóc gáy, một cổ áp lực hít thở không thông truyền đến, ép An Đạo ngay cả thở gấp đều không thở nổi. Ngoài cuộc tỉnh táo trong cuộc u mê, không phải thân trong đó, làm sao có thể minh bạch được áp lực bên trong, Lý Thiên Nhất có thể tự nhiên ứng phó, đó là Lí Thiên Nhất kiếm uy cũng đủ cường, mới có thể không bị ảnh hưởng. Nhưng không phải An Đạo. An Đạo cắn răng rút ra kiếm, nguyên lực toàn bộ nổ tung, nếu không chỉ là cái cảm giác hít thở không thông đều không chịu nổi. Tầng hai mươi nguyên lực, An Đạo quả nhiên cũng đến tầng hai mươi, khó trách Minh Nhân sẽ để cho hắn lên, Linh Ẩn đường cũng không phải như Tiên Nguyên Đường mà dựa vào đan dược cứng rắn đột phá. An Đạo tiêu chuẩn tuyệt đối nếu so với Hàn Lập còn mạnh hơn nhiều. Sau khi nguyên lực nổ tung, cái loại nầy áp lực này quả nhiên giảm bớt không ít, An Đạo đầu óc cũng khôi phục thanh tỉnh, hắn chỉ cần tiêu hao. Chiến đấu bắt đầu, An Đạo phản ứng đầu tiên chính là trước tiên phóng bùa áp chế, đây cũng là điểm cố chấp của phù kiếm song tu. Rồi đột nhiên trong lúc đó, Vương Mãnh con mắt chợt trợn ngược. Sát ~~~~~~~~Ầm... An Đạo vừa mới chuẩn bị công kích chỉ cảm thấy trước mặt giống đánh lên một tòa núi lớn , một búng máu phun đi ra ngoài, thân thể thất tha thất thểu lui lại phía sau. Sát ~~~~~~~~~Vương Mãnh hai tay đột nhiên chấn động, lại là một tiếng bạo rống phát ra đối với An Đạo. Ầm... An Đạo lần nữa lui về phía sau, kiếm trong tay phải bịch một tiếng rơi xuống, sắc mặt tái nhợt. Sát ~~~~~~~~Tiếng thứ ba! An Đạo bước chân di động, hắn đang cắn răng kiên trì, chân của hắn tại không nghe sai sử, nguyên lực phát ra bắt đầu hỗn loạn... Phù phù. An Đạo ngửa mặt ngã xuống. Linh Ẩn đường đã chết lặng một mảnh, nhưng là không có sao, Lôi Quang đường, chuẩn xác mà nói, là đám người ủng hộ Lôi Quang đều sôi trào. Khí phách đánh bại Lý Thiên Nhất, Vương Mãnh khí thế cùng tinh thần lực đã đến đỉnh phong, ba tiếng rống trực tiếp phá hủy An Đạo. Rất có uy thế của Lôi Đình tổ sư lôi rống ra oai. Tiêu hao? Trương mập mạp nhảy lên,”Muốn chơi tiêu hao chiến, làm các ngươi xuân thu đại mộng đẹp a!”Tống Chung nhịn không được mà cười khổ, có khi bỏ qua là một loại tiếc nuối, nhưng đôi khi tuyệt đối là may mắn ah. Không phải là người nào đều có thể gánh vác được loại tàn phá này. Xả thân chiến trận thứ hai, Vương Mãnh giây sát đối thủ! Đến giờ khắc này, không ai phải hoài nghi ánh mắt của mình nữa, ý nghĩ của mình nữa, đây là truyền thuyết, bọn họ đã tận mắt chứng kiến truyền thuyết hàng lâm. Cuộc chiến thứ ba, Lang Côn, thể tu. Hắn biết rõ, phải ngăn chặn loại khí thế hung mãnh này của Vương Mãnh, không tiếc bất cứ giá nào, càng là hung mãnh, càng nói rõ Vương Mãnh muốn càng nhanh lấy chấm dứt chiến đấu. Hắn cũng chỉ có tầng hai mươi nguyên lực, dù cho nội tình hùng mạnh thế nào đi nữa cũng không phải vô cùng vô tận. Lang Côn mang theo Hỗn Nguyên Thuẫn đi vào trong tràng, vừa lên đến liền đánh ra bạo lực cương thể, không có chút nào tiến công ý tứ, phòng ngự, một cái thể tu muốn quyết định chủ ý phòng ngự, ngươi có biện pháp nào. Thậm chí ngay kỹ xảo đều khó khăn mà thi triển, nếu như lại sử dụng tượng Cửu Thiên Ly Hỏa Kiếm hoặc là phi kiếm cũng là hợp ý của Lang Côn. Hắn không có ý định thắng, nhưng phải khiến cho Vương Mãnh tiêu hao nguyên lực. Đến lúc này, trước vinh quang của Linh Ẩn đường, cá nhân ngạo khí đều muốn vứt bỏ. Lang Côn rất mạnh, tầng hai mươi mốt nguyên lực, cường hãn phòng ngự, trầm ổn tính cách, kinh nghiệm già dặn không để cho Vương Mãnh chút cơ hội nào. Vương Mãnh thử mấy lần công kích cũng không thể đắc thủ, mà trước khi chống lại Minh Nhân, là tuyệt đối không thể tiếp tục sử dụng kiếm chiêu có tính tiêu hạo mạnh được. Lang Côn cũng cảm thấy loại tiết tấu chiến đấu này, bắt đầu chủ động phòng ngự mang tính áp bách, phòng ngừa dừng công kích, bức bách Vương Mãnh gia tăng lực công kích, nếu như khiến cho đối phương tiêu hao nguyên lực, hắn ngược lại càng chiếm tiện nghi. Ý đồ của đối phương, Vương Mãnh thấy rõ, đối phó loại thể tu phòng ngự như mai rùa này, chính là phải làm cho đối phương chủ động một chút, phòng ngự tính áp bách chính là một loại này. Vương Mãnh chợt quát một tiếng, Đoạn Thiên Nhai tương đối hung hãn mà chém ra, Lang Côn tất cả khí lực đều dùng ở trên tấm chắn, toàn lực ngăn cản. Nhưng mà Đoạn Thiên Nhai lại không có chém ra, Vương Mãnh thân hình nhoáng một cái, một quỷ thủ thật lớn chụp tới. U minh quỷ trảo! Đây là Huyết Hồn đường trưởng lão đã dùng qua pháp thuật, đến Vương Mãnh trong tay chính là một loại cảm giác khác, không có huyết tinh khí cũng không còn khí tức âm trầm, giống như một chích uy vũ thần thủ triệt bỏ tấm chắn của Lang Côn. Lang Côn lực lượng dùng hết, căn bản không kịp trở lực, tấm chắn trong tay hắn đã tới tay của Vương Mãnh. Nhưng Lang Côn còn chưa có ý định buông tha cho, cho dù mất đi tấm chắn, dùng hắn bạo lực cương thể y nguyên vẫn có thể ngoan cố chống lại, Vương Mãnh muốn đối phó hắn không dễ dàng như vậy. Bỗng nhiên thân hình Vương Mãnh biến mất, Lang Côn cũng theo sát mà di chuyển, so tốc độ, thể tu còn không sợ ai. Vương Mãnh chính là một quyền oanh thẳng tới trước mặt của hắn, một quyền đánh hụt, Lang Côn chỉ biết không ổn, bỗng nhiên dưới nách lọt vào công kích, lập tức hai mắt biến thành màu đen. Mệnh môn! Nếu như Lý Thiên Nhất ở chỗ này sẽ nói cho hắn biết, đối với kiếm tu có được năng lực nhìn kiếm, mệnh môn của thể tu cơ hồ là không thể ẩn núp, ít nhất dưới 30 tầng hoàn toàn chính là rộng mở. Hỗn Nguyên thuẫn tốt xấu gì cũng là thượng đẳng pháp khí không thể xem thường, tốt xấu cũng không phải hàng vỉa hè. Đây là Lang Côn ra bên ngoài tu hành tốn không ít linh thạch đổi đến, phối hợp thêm phòng ngự của hắn, Vương Mãnh thật đúng là không có biện pháp. Mấu chốt nhất chính là, có Hỗn Nguyên thuẫn ở đây, Lang Côn mệnh môn hoàn toàn ở trong phạm vi phòng ngự, một điểm cơ hội cũng không có. Cuộc chiến thứ ba, không đánh mà thắng! Linh Ẩn đường cảm nhận được nguy cơ trước nay chưa từng có, đã đi tới trận thứ tư, Trương Nguyệt Nga.