Thanh Gươm Hổ Phách

Quyển 2 - Chương 3: Đoàn kỵ sĩ Freya




"Ý cô là, các cô có biện pháp thoát khỏi sự chú ý của Madala?"

Ông chủ quán rượu trầm mặc một lát, nói với ngữ khí không quá tín nhiệm.

Freya vội vàng gật đầu, nhưng nàng lập tức ngẩn ra, phát hiện trên mặt mọi người chung quanh đều là biểu tình không quá tin tưởng vào mình. Nàng căng thẳng, nắm chặt kiếm — như là muốn phát tiết bớt sự căng thẳng qua mấy khớp xương đã trắng bệch đi.

"Freya là dân binh Bucce, một người bạn của chị ấy đã nói là Riedenburg sẽ bị công phá. Trước tối nay chắc chắn mọi người sẽ không tin, Shu cũng không tin, nhưng sự thật đang ở trước mắt. Cháu cho rằng lời của chị Freya có đạo lý nhất định." Shu bỗng nhiên nói.

Tất cả mọi người ngẩn ra, ngay cả Freya cũng cảm kích nhìn cô bé bện tóc bím có làn da màu lúa mì.

"Tôi, thực ra không có cách nào mang mọi người thoát thỏi Madala."

Freya suy nghĩ, thành thực nói với các lính đánh thuê — nàng vừa nói xong lập tức khiến mọi người đều sửng sốt.

"Nhưng mà, tôi biết một người có năng lực này."

"Nói cách khác, cô cũng không chắc chắn?" Một người hỏi.

Freya gật gật đầu.

Nàng lập tức nhìn thấy nhiều người nhún vai. Các lính đánh thuê vốn cũng không ôm hy vọng gì đối với một cô bé, thực sự là họ chỉ mang tâm tính vui đùa với nàng mà thôi. Dù sao thì, bản thân Freya không làm cho người ta ghét — thậm chí có thể nói là một cô gái trẻ thật sự hấp dẫn.

"Đợi một chút, mọi người! Tôi biết, làm một người xa lạ, hiện giờ tôi ở đây yêu cầu mọi người phải tin tưởng tôi quả thật là một chuyện vô căn cứ."

Nàng nắm chặt thanh trường kiếm, nâng lên ngang ngực, giọng nói cũng trở nên thanh thoát, rõ ràng hơn: "Bởi vậy, chẳng qua tôi chỉ đưa ra một khả năng —"

Nàng suy nghĩ: "Cũng như một lần cá cược, một lần đánh bạc vậy, tôi, tôi…”

Thiếu nữ tóc đuôi ngựa ấp úng nửa ngày mà không tìm ra được một từ thích hợp, nàng cảm thấy ảo não — có lẽ bản thân không nên hùa theo đám lính thuê lựa chọn một phương thức giải thích mà mình không quá quen thuộc.

"Giống như cô mở kèo, chúng ta đặt cược đúng không? Sau đó sống chết do mệnh, phú quý tại trời." Một người lính đánh thuê cười ha ha.

"Giải thích hay lắm, chào cô — tôi là Manord. Chỉ cần những lời vừa rồi của tiểu thư, tôi cũng nên đặt cược, có phải không?"

Ông quay đầu lại, đám đông lập tức có người cười thiện ý, còn có người la lên, lão Manord mê cờ bạc chết tiệt, sớm muộn cũng có ngày đặt luôn mạng lên bàn cược.

Freya đỏ ửng mặt, gật mạnh đầu: "Đại khái chính là như thế. Nế mọi người cảm thấy tôi đáng tin, không ngại quan sát trước xem sao? Tôi nghĩ, đợi đến khi mọi người nhìn thấy bạn tôi, nhất định sẽ đưa ra phán đoán— ít nhất, ít nhất tôi tin tưởng cậu ấy."

Nàng nói xong, các lính đánh thuê trầm mặc. Không thể không nó, lời của Freya rất có lực dụ hoặc, lại thêm lời nói trước đó của Shu làm bằng chứng, họ lại đang do dự không chắc, vậy thì không bằng quan sát tình hình trước đúng không?

Dù sao cũng không chịu thiệt, cùng lắm thì đến lúc đó rồi chia tay là được.

Tuy nhiên, trong chốc lát, không ai làm chim đầu đàn. Freya nhìn không khí dần lạnh xuống, lập tức cảm thấy bối rối.

"Cháu tin tưởng Freya."

Shu là người đầu tiên đứng ra. Cô bé quay đầu nhìn cha mình. Reto gãi gãi đầu, con gái đã tỏ thái độ thì ông ta không nói cũng không được. Thật đúng là, đều nói con gái giống khuỷu tay, toàn gập ra ngoài — nhưng tốt xấu gì cũng nên câu một tên nhóc tốt về cho mình a.

Ông chủ quán rượu nhất thời cảm thấy ai oán thở dài, người chung quanh thì cười vang.

"Đủ rồi," Reto nói: "Mấy người cũng đừng cười, ngay cả tôi cũng đi rồi thì mấy người có ở lại cũng vô dụng. Tin rằng các vị sẽ cho đứa con gái này của tôi chút thể diện chứ?"

"Thật không biết xấu hổ, Reto."

"Đừng có lấy tiểu thư Shu ra làm khiên chứ."

"Thật vô sỉ."

Đám lính đánh thuê hô hào ầm ĩ, nhưng đều tán thành cách nói của Reto. Ông chủ to béo của quán rượu thì không hề xấu hổ chút nào, lại còn có vẻ đắc ý. Cuối cùng còn lại một số người, vậy mà có tới hơn hai mươi. Thực ra tâm lý của những người này không phải không hứng thú với lời của Freya, chẳng qua là không bỏ nổi thể diện để thỏa hiệp với một cô gái nhỏ mà thôi.

"Giờ thì tiểu thư, mọi người chúng tôi đều đã ở đây cả rồi, có thể nói yêu cầu của cô được chưa?" Reto giang tay, quay lại hỏi.

Lính đánh thuê dù sao cũng là lính đánh thuê, đều hiểu một điều là trên đời này không có chuyện hưởng thụ miễn phí. Thông thường, họ sẽ coi cái giá phải trả đó là một vụ mua bán, cho rằng trả tiền thì vào, không trả tiền thì đi — đơn giản vậy thôi, chẳng có gì phải phí lời.

Freya không hiểu ý của đám lính đánh thuê, trong lòng tự nhiên thấy khẩn trương: "Yêu cầu của tôi thực ra rất đơn giản, chính là chạy ra khỏi đây mà còn sống. Nếu mọi người đã chọn tin tưởng tôi, tôi hi vọng mọi người có thể… nghe theo sự chỉ huy của tôi, phục tùng mệnh lệnh của tôi, bằng không thì hiệp nghị này sẽ chẳng còn ý nghĩa gì nữa. Cho nên, tôi biết nói vậy sẽ hơi mạo muội, nhưng tôi vẫn sẽ kiên trì — nếu mọi người cảm thấy không thể chấp nhận, tôi cũng không bắt buộc."

"Đương nhiên, đây là điều cơ bản nhất." Các lính đánh thuê đáp. Đương nhiên nói là nói vậy, chẳng qua gặp phải mệnh lệnh chịu chết thì không nhất thiết phải chấp nhận. Tất nhiên, cứ đồng ý trước cũng chẳng sao.

"Còn nữa, cô có thể làm được gì?"

"Tôi không biết, nhưng ít nhất có thể chiến đấu cùng với mọi người. Trong chiến đấu, chúng ta là chiến hữu kề vai tác chiến, tôi nghĩ… điều này sẽ không thay đổi bởi hiệp nghị giữa chúng ta." Freya nghĩ rồi đáp.

"Có những lời này là đủ rồi, chỉ cần cô làm được. Ít nhất chúng ta cũng tán thành lời cô nói, cô gái nhỏ!" Manord đáp, hai ba người khác cùng gật đầu, nhưng vẫn còn người chọn bỏ đi. Cuối cùng còn lại mười bảy người, ngoại trừ Reto và Shu, Manord và ba người bạn của lão, còn lại đều là người độc hành, cảm thấy đi một mình không bằng theo sát đội, thế là chọn ở lại. Có điều, hơn chục người này đã vượt xa dự đoán của Freya, thậm chí vượt xa mong đợi của nàng.

Bởi vì vốn nàng chẳng mong đợi gì cả, cho dù chỉ có một mình Shu ở lại thì cũng đã may mắn, mà hiện giờ may mắn càng nhiều hơn.

Trong khi bọn họ đang thảo luận chưa xong, tin tức quân đội Madala vào thành đã truyền tới từ phía tây, người trên phố bắt đầu xôn xao. Reto nhìn thấy tình hình trên đường lập tức tới hô gọi mấy người khác, bảo họ cùng tới quán rượu của ông lấy đồ ăn, tất nhiên là lấy được bao nhiêu hay bấy nhiêu, bằng không đợi lát nữa những người này tỉnh ngộ thì cả con đường xem chừng sẽ thành một mớ hỗn loạn.

Đây cũng điểm khác biệt giữa dân binh như Freya và lính đánh thuê. Điều đầu tiên mà các lính đánh thuê với kinh nghiệm phong phú nghĩ tới vĩnh viễn là hậu cần, chứ không phải thứ khác.

"Chúng ta làm gì tiếp theo, tiểu thư chỉ huy Freya?" Lão lính dánh thuê Manord hỏi.

"Không cần gọi tôi là chỉ huy, tôi và mọi người không có gì khác nhau." Freya đỏ mặt nói, cuộc nói chuyện trước đã khiến nàng căng thẳng đến mức thở gấp gáp. Cho tới giờ nàng còn chưa rõ, vậy mà mình có đủ can đảm nói chuyện trước mặt một đám chiến sĩ lão luyện như vậy.

Bây giờ nghĩ lại, thật sự giống như nằm mơ.

Nhưng trong lòng nàng còn có một giọng nói khác nói cho nàng, nàng có thể làm được. Nàng nhất định có biện pháp giúp Burlando, mà không phải làm một thứ trói chân hắn. Thiếu nữ tóc đuôi ngựa hít một hơi để làm mình trầm tĩnh lại, hơi xuất thần nhìn ra ánh lửa bốc lên tận trời ở cổng tây, rồi bỗng nhớ tới một chuyện, mở miệng hỏi: "Mấy người biết cưỡi ngựa không?"

"Đương nhiên, sao có thể không biết."

"Chúng ta đi trộm ngựa." Freya đáp.

"Trộm ngựa?"

*********

"Trộm ngựa?" Thiếu nữ khua chiếc thìa bạc, tò mò hỏi.

"Riedenburg có một chợ ngựa lừa, là nơi các quý tộc giao dịch ngựa chiến và nhân tiện còn buôn bán người hầu và nô lệ, là chuyện công khai. Trên thực tế, khi lão thần tới khu vực Bucce thì chính bọn họ đã chủ động đưa tới tin tức này." Orvail đáp.

"Thật to gan lớn mật." Công chúa bình tĩnh đặt tách trà xuống.

"Nhưng sao cô nương kia biết?" Nàng lại hỏi.

"Việc này có liên quan tới thân thế của nàng. Năm đó người của chúng ta đặt nàng lúc ba tuổi tại chợ ngựa Riedenburg, có lẽ nàng không nhớ những việc xảy ra trước ba tuổi, nhưng có ấn tượng sâu sắc với nơi đó."

"Các ngươi đúng là nhẫn tâm, bỏ một cô bé con mới ba tuổi một mình ở nơi xa lạ sao?"

"Chúng tôi cũng là cực chẳng đã, trận rung chuyển năm đó liên lụy rất rộng, ngay cả vợ Everton cũng không thể may mắn thoát khỏi. Lại nói, chúng tôi cũng đã sắp xếp chu toàn."

"Nàng biết cưỡi ngựa?"

"Người nhà Everton làm sao lại không biết cưỡi ngựa. Người nuôi dưỡng mà chúng tôi sắp xếp cho nàng chính là một kỵ sĩ tinh anh của quân đoàn Cánh Bạc, chỉ là vì sao nhà họ lại chuyển ra khỏi Riedenburg để đến nơi hẻo lánh như Bucce thì đến nay chúng tôi vẫn chưa rõ."

"Nàng có thành công không?" Tuy biết Orvail đã nói như vậy thì chứng tỏ Freya đã làm được, nhưng công chúa điện hạ vẫn phải hỏi.

Bề ngoài nàng biểu hiện trưởng thành, nhưng trong lòng vẫn chỉ là một cô gái mới mười lăm, mười sáu tuổi thôi.

"Đương nhiên, lão thần đã từng nói, các quý tộc đều bị người trẻ tuổi kia hấp dẫn lực chú ý. Trong chợ không có phòng bị gì, dễ dàng giúp cho bọn họ thành công. Thực lực của đám lính đánh thuê kia không hề tầm thường, ít nhất cũng có thể đạt trên cấp độ một binh sĩ phổ thông trong quân đoàn tuyến một của vương quốc —"

Thiếu nữ gật gật đầu.

Khác với quân đoàn của ông ta, quân đoàn tuyến một của vương quốc Erewhon bao gồm quân Cấm Vệ, quân đoàn Cánh Bạc, đoàn kỵ binh thứ 11 Sefa'er và đoàn lính súng kíp Anrico là còn giữ được sức chiến đấu và vinh quang năm xưa. Trong các binh đoàn này, sức chiến đấu của binh lính bình thường duy trì ở khoảng Hắc Thiết bậc thấp (3-7 Oz), những quân đoàn tuyến hai suốt ngày đắm mình trong trụy lạc như quân đoàn Bờm Trắng và quân đoàn Lưỡi Gươm Đen đương nhiên không thể so sánh.

Còn về đám quân đoàn tiêu chuẩn, sức chiến đấu gần như không khác gì tư quân quý tộc từ năm Huyệt thú.

Bởi vậy Orvail hình dung như vậy liền khiến vị công chúa điện hạ bán tinh linh hiểu được thực lực đại khái của các lính đánh thuê đi cùng Freya hôm đó.

Nàng nghĩ nghĩ rồi hỏi: "Sau đó thì sao?"

"Sau đó mới là chỗ làm lão thần phấn khích nhất trong câu chuyện này, câu chuyện về tiểu thư Freya dẫn dắt các kỵ sĩ của nàng hội hợp với vị thanh niên thần kỳ kia, đại sát bốn phương trong quân đội Madala."

Cho dù Orvail luôn lãnh đạm, nhưng nhắc tới việc giết vào giết ra trong quân đội hùng hậu của nước địch vẫn khiến thành viên Vương đảng như ông ta mặt mày hớn hở.

"Thanh niên thần kỳ." Công chúa nói.

Orvail ho khan hai tiếng, hiểu được mình vừa lỡ lời.

Có điều thiếu nữ không để ý, nàng nhìn thời gian, nói: "Ta còn một chút thời gian, ngài Orvail, vậy mời ngài tiếp tục kể tình tiết sau đó."

"Vô cùng vinh hạnh."