Thanh Sắc - Hiểu Bạo

Thanh Sắc - Hiểu Bạo - Chương 34: Sinh sắc




Chương 34: Sinh sắc

"Mộc Tư Linh, em thử cái này một chút" trong trung tâm mua sắm lớn hai nữ nhân tướng mạo xuất chúng tay nắm tay đi chung với nhau, thân mật giữa hai đầu chân mày để người không khỏi liếc mắt, nhưng họ vẫn như cũ không coi ai ra gì tựa vào đối phương. Đi đến trong tiệm thời trang thai phụ, Lâm Tố Bạch nhìn áo liên váy màu trắng trên giá, tuy là thời trang thai phụ, nhưng thiết kế tuyệt đối rất thời thượng, vật liệu tơ lụa mỏng manh, kiểu dáng cũng rất tốt, đương nhiên, giá cả cũng không thấp. Thấy được một bộ thời trang thai phụ đơn đơn giản giản bán đến năm chữ số, Lâm Tố Bạch biết, Mộc Tư Linh sẽ không để ý giá cả của quần áo, mà nguyên nhân duy nhất em ấy ghét bộ quần áo này, chỉ có...

"Khanh Khanh, bộ đồ này rất xấu, màu trắng không thích hợp với em, nó làm sao đem cơ thể em ôm chặt như vậy được chứ? bụng em còn chưa có lớn như vậy, không muốn mặc bộ này" Mộc Tư Linh chê bỏ bộ quần áo này, trong ngữ điệu đều là làm nũng. Nghe được lời của em ấy, Lâm Tố Bạch liếc nhìn cái bụng có chút nhô lên của em ấy, khẽ nhíu chân mày

Độc tố trong người của Mộc Tư Linh đã toàn bộ loại trừ sạch sẽ, cũng kiểm tra tới lui thai nhi, cuối cùng xác định không có vấn đề quá lớn. Cơ thể và tâm lý của Mộc Tư Linh đều cần phải điều dưỡng, cũng liền ở trong bệnh viện mấy tháng. Trong thời gian này Lâm Tố Bạch không có làm việc, luôn bồi nàng, hai người xém chút thì đem phòng bệnh của bệnh viện thiết kế thành nhà ở tạm thời, may mắn bệnh viện là của Mộc gia, ngược lại cũng không có quan hệ gì

Có lẽ là nguyên nhân từng có chứng chán ăn, Mộc Tư Linh cho dù mang thai cũng không có giống đa số thai phụ muốn ăn rất nhiều đồ kia, ngược lại là siêu cấp nhiệt tình cùng mình hôn. Lâm Tố Bạch sờ sờ cánh môi của mình, cô cả ngày thì bị Mộc Tư Linh hôn mấy lần, giống như môi của mình chính là mấy thứ ô mai chua chống nôn, không ngừng bị Mộc Tư Linh cắn tới cắn lui. Hơn sáu tháng qua đi, bụng của Mộc Tư Linh xác thực so với nữ nhân khác nhỏ hơn quá nhiều, Lâm Tố Bạch không chỉ một lần lo lắng em ấy có chuyện, luôn mời bác sĩ đến kiểm tra, cuối cùng thấy được kết quả là bình thường, mới chịu an tâm

"Được được được, em nói, em muốn mặc bộ nào?" Lâm Tố Bạch gần đây đều rất cưng chiều Mộc Tư Linh, cô phát hiện, một khi bản thân đối với con người này tốt rất nhiều, đối phương cũng sẽ biểu hiện ra loại dáng vẻ lo lắng sợ hãi và cực độ bất an, âm u tiềm ẩn trong lòng cũng sẽ không lộ ra ngoài. Nghe thấy Lâm Tố Bạch hỏi mình như vậy, Mộc Tư Linh liếc nhìn nơi không xa nhãn hiệu quần áo nàng thường xuyên lui tới, lấy một bộ quần áo tới, Lâm Tố Bạch quay đầu nhìn, trực tiếp đen mặt

Đó là một bộ váy màu đen gợi cảm vô cùng, bên trên váy còn tính như phù hợp với quy cũ, chỉ là thiết kế ngực thấp, vậy mà, sau lưng căn bản thì là toàn bộ lộ ra! tuy cô thừa nhận vóc dáng của Mộc Tư Linh rất đẹp, mang thai cũng không mất đi dáng xác thực mặc y phục này sẽ rất đẹp, nhưng mà...con ngươi này chẳng lẽ thì không có một chút tự giác thân là thai phụ sao? đâu có người mang thai con còn mặc trang phục lộ như vậy, hơn nữa, bây giờ là mùa thu!"

"Để trở lại, thì mua bộ lúc nảy"

"Khanh Khanh..."



"Mộc Tư Linh, nếu như không nghe lời, lần sau tôi thì trực tiếp mua cho em, để em đường lựa chọn cũng không có"

"Được thôi"

Bị Lâm Tố Bạch uy hiếp, Mộc Tư Linh héo cả người. Hai người mua mấy bộ trang phục thai phụ, Lâm Tố Bạch cảm thấy mình cần phải mua một số áo lót mới, mà Mộc Tư Linh...còn cần hơn so với mình. Bộ vị trước ngực của Mộc Tư Linh vốn thì đầy đặn, sau khi mang thai càng là lớn không ít, áo lót bây giờ mặc thật sự có chút chặt rồi. Đứng ở trong cửa hàng áo lót, Lâm Tố Bạch tỉ mỉ lựa chọn, không qua bao lâu, Mộc Tư Linh thì đi tới, kéo vạt áo của cô


"Khanh Khanh, em từng tra qua tài liệu, trên đó nói, áo lót của nữ nhân phải lớn một số mới tốt, chị mua quá thích hợp, đối với ngực không tốt". Mộc Tư Linh nói hết sức cẩn thận, trong mắt mang theo sự mong đợi giấu không được, đem suy nghĩ cẩn thận gọt giũa, Lâm Tố Bạch mới không tin áo lót phải mặc lớn một số, lý do duy nhất chính là, con người nào đó động qua tâm tư khiếm nhã

Từ sau khi hai người sống chung với nhau, Lâm Tố Bạch thì phát hiện áo lót và quần lót của mình luôn mất tích không giải thích được, vừa bắt đầu cô còn sẽ tìm kiếm, đến sau này, căn bản không cần nghĩ thì biết là ai làm. Mỗi lần thấy được Mộc Tư Linh mặc quần lót của mình mặc qua còn chưa giặc, Lâm Tố Bạch cũng một trận vô ngôn (không biết nói thế nào). Tuy hai người chuyện thân mật cũng làm qua, nhưng...Mộc Tư Linh tên biến thái này, có cần luôn trộm quần lót của mình không a

Lâm Tố Bạch đã từng cùng Mộc Tư Linh bàn qua chuyện này, ai biết mỗi lần nói đến một nữa, Mộc Tư Linh thì sẽ lấy bảo bảo đói bụng rồi, bảo bảo mệt mỏi để lấy lý do trốn đi. Bây giờ nghe em ấy nói như vậy, hơn phân nữa là muốn xuống tay đối với áo lót của mình. Nghĩ đến đây, Lâm Tố Bạch liếc nhìn bộ ngực của Mộc Tư Linh còn đầy đặn hơn trước, ở trong lòng thở dài

"Em thì đừng nghĩ nữa, đừng nói lớn hơn một số, chính là lớn hơn hai số, cũng mặc không được"

"Khanh Khanh, không thử sao chị biết em mặc không được chứ?"


"Mỗi ngày tôi đều sờ tôi còn không hiểu sao?"

Hai người ở trong trung tâm mua sắm lớn lại dạo một chút, vì lo lắng Mộc Tư Linh sẽ mệt, Lâm Tố Bạch muốn để tài xế đưa nàng về sớm chút, bản thân thì đi công ty chuẩn bị phát thanh tối nay. Ai biết Mộc Tư Linh khăng khăng đi theo, nói là muốn đến hiện trường nghe thanh âm của mình, Lâm Tố Bạch khuyên cũng không động nàng, chỉ có thể để nàng tới, hai người cùng nhau đến công ty

Còn về chuyện Lâm Tố Bạch mất tích mấy tháng, người của công ty cũng tâm chiếu bất tuyên (trong lòng đã rõ nhưng không nói ta), thấy chiếc nhẫn hàng hiệu của cô và Mộc Tư Linh cũng hiểu rõ. Không có ai để ý Hạ Lộ và Hứa Kế tại sao ngồi tù, ở trong lòng họ, quản tốt chuyện của mình, về người khác thế nào, đó không phải họ cần biết. Ngược lại là Lâm Tố Bạch, cô nghĩ đến Hạ Lộ và Hứa Kế, nghe nói hai người này ở trong tù bị người của Mộc Tư Linh làm đến rất rất thảm, mỗi khi cô muốn cầu tình (cầu xin tha thứ cho người khác) luôn là sẽ xảy ra một ít tình huống cô không muốn thấy

"Mộc Tư Linh, Hứa Kế và Hạ Lộ bọn họ..."

"Khanh Khanh còn nhắc đến họ làm gì? bọn họ một người hôn chị, một người muốn cướp chị đi từ trong tay em, nếu như có thể giết họ..."

"Không cho phép lộ ra biểu tình âm u như vậy"


"Ngô...Khanh Khanh, tóm lại trước khi em không có hết giận, em sẽ không buông tha cho họ"

Mỗi lần đề tài cầu tình đều như vậy thì kết thúc, thời gian dài rồi, Lâm Tố Bạch cũng nhìn ra, bản thân càng là cầu tình cho hai người họ, Mộc Tư Linh xuống tay thì càng độc, thời gian lâu dài, ngược lại cũng không nhắc đến nữa


Hai người xuống xe.Thấy Lâm Tố Bạch vào phòng thu âm, Mộc Tư Linh ngược lại thả lỏng đi phòng nghỉ ngơi riêng của Lâm Tố Bạch, căn phòng này là Mộc Tư Linh đặc biệt chuẩn bị cho cô, ngoại trừ họ, ai cũng không thể tùy tiện bước vào. Ngồi ở trên sofa, Mộc Tư Linh mở máy thu thanh ra, sau khi vang lên một chút âm nhạc, thanh âm của Lâm Tố Bạch liền vang lên. Đây là cô cách thời gian mấy tháng lần nữa trở lại phát trực tiếp, Mộc Tư Linh nghe thanh âm của cô, nhàn nhạt cười lên

"Chào mọi người, tôi là Lâm Tố Bạch rất lâu không có gặp lại mọi người, không biết sau mấy tháng qua, có người còn có nhớ được tôi không? hôm nay ngày đầu tiên tôi lần nữa trở lại chủ trì, hy vọng sau này mỗi một đêm, đều có thể cùng trãi qua với mọi người. Thân là lần đầu tiên, chủ trì âm thanh tối hôm nay muốn trò chuyện với mọi người, người quan trọng nhất trong cuộc sống này"

"Tôi luôn đều không có thực nghiệm qua thích một người là cảm giác gì, nhưng tôi luôn tin, cuối cùng có một ngày sẽ đợi được người đó xuất hiện, em ấy có lẽ cùng khác một trời một vực trong hình tượng suy nghĩ của bạn, em ấy có lẽ có chút trẻ con, có chút tính khí xấu, thói quen xấu, thỉnh thoảng lộ ra một bộ dạng âm u. Em ấy cũng sẽ bất an, sẽ sợ bạn rời khỏi, hoặc là vô ý tổn thương bạn. Nhưng mà, em ấy làm những chuyện này, không phải thật sự ghét bạn"

"Chủ trì âm thanh ở trong mấy tháng này, tìm được người đối với tôi mà nói rất quan trọng, em ấy bây giờ cũng nhất định đang nghe tiết mục của tôi. Tôi từ đầu đến cuối không có chính thức tỏ tình qua với em ấy, ở hôm nay ngày thế này, tôi muốn nói với em ấy, tôi yêu em, sự xuất hiện của em không ở trong kế hoạch của tôi, nhưng mỗi ngày sau này của em, đều là lộ trình tôi muốn đi qua"

"Khanh Khanh, em cũng yêu chị" nghe được Lâm Tố Bạch tỏ tình, hốc mắt của Mộc Tư Linhh hơi phiếm hồng, nàng cảm thấy ngọt ngào của mấy tháng qua thì giống như giấc mộng. Nàng đã từng không chỉ một lần hỏi qua Lâm Tố Bạch, cô có phải vì áy náy mới nguyện ý ở bên cạnh mình không, hay là nói, cô vì đứa con muốn ở bên cạnh mình

Con người là động vật tham lam, một khi có được một chút, thì muốn càng nhiều. Đã từng, Mộc Tư Linh muốn có được Lâm Tố Bạch, không tiếc bất cứ giá nào, cũng mặc kệ cô có thật sự yêu mình không. Bây giờ nàng có được rồi, lại hy vọng Lâm Tố Bạch có thể vui vẻ, hy vọng chị ấy là thật lòng nguyện ý sống chung với mình. Mộc Tư Linh luôn luôn bất an, cho đến hôm nay, trái tim treo lơ lững của nàng, cuối cùng đặt xuống rồi

Khanh Khanh sao có thể ở trước mặt nhiều người tỏ tình với mình như vậy chứ? thật sự quá lãng mạn rồi, rất muốn bây giờ thì đi đem Khanh Khanh ăn sạch...lại để chị ấy ăn sạch mình

Hết chương 34