Thánh Thủ Y Phi: Vương Gia Thỉnh Tự Trọng!

Chương 23: Giải cổ độc




Hầu gia ngẫm nghĩ vẫn là cách tốt, nhưng có chút chần chừ, nhìn Lâm Giai Kỳ cùng Trương thị có chút không nỡ.

Hầu phu nhân cũng nhìn ra, bồi thêm một câu.

“Hầu gia yên tâm, hôn sự với Tứ hoàng tử… vẫn có thể giữ được. Giang gia có thể giúp.”

Nói xong lại thở dài như là vì Hầu phủ mà suy nghĩ.

“Nặng nhẹ trong hôn sự này thiếp thân biết rõ.”

Hầu phu nhân cho Hầu gia một ánh mắt yên tâm vạn phần khó xử, làm cho Hầu gia có chút chột dạ.

Quả thật hắn nghĩ đi nghĩ lại, tuy Hầu phu nhân này của hắn mưu tính sâu xa đi nữa nhưng vẫn luôn đặt lợi ích Hầu phủ lên trên.

Chuyện này tuy Hầu phu nhân không thích Trương thị, bao năm tranh đấu nội trạch hắn cũng mắt nhắm mắt mở vì cho rằng đây là chuyện nữ nhân.

Không nháo lớn là đủ.

Chuyện Lâm Giai Kỳ hắn cũng nghi ngờ do Hầu phu nhân ra tay, nhưng nghĩ lại nếu nàng ra tay thì cần gì vất vả nhờ Giang thị giúp đỡ.

Huống hồ là giúp giữ mối hôn sự này, có lẽ hắn trách nhầm nàng. Truyện Mỹ Thực

“Phu nhân có lòng…”

Nghĩ vậy hắn lại thấy Trương thị thật phiền.

“Theo lời phu nhân đi.”

“Tối nay ta nghỉ ở chỗ nàng.”

Hầu gia nói xong, cho Hầu phu nhân ánh mắt thâm tình rồi rời đi vì còn sự vụ.

Mà Hầu gia vừa đi Hầu phu nhân đã cười một nụ cười tiêu chuẩn nhìn Trương thị.

“Kỳ nhi à, hôn sự kia… Mẫu thân vẫn giữ cho con, chỉ là ở thôn trang nên học tập lễ nghi cho tốt. Tránh để cho người ngoài nói mẫu thân là bạc đãi con.”

Nói xong Hầu phu nhân đánh mắt qua Trương thị rồi bỏ đi.

Trương thị cùng Lâm Giai Kỳ thất thần.

“Kỳ nhi, không sao, hôn sự được giữ là tốt rồi. Chúng ta sẽ có cách sau.”

Trương thị cùng Lâm Giai Kỳ về lại phòng.

Lâm Giai Kỳ cảm thấy có gì đó, Hầu phu nhân sẽ tốt với nàng vậy sao?

Vì lợi ích Hầu phủ?

Nàng ta có chút mơ hồ không rõ như thế nào, nhưng bước tới đâu tính tới đó.

Chỉ là Hạ Uyển Đồng kia, nàng ta nhớ rõ, sau này nàng ta có cơ hội sẽ không bỏ qua khó dễ Hạ Uyển Đồng.

Con người vốn dĩ rất lạ, khi gặp chuyện gì đều đổ lên một người, dường như điều này làm họ dễ chịu hơn thì phải.

Tại Hạ phủ,

Hạ Uyển Đồng nghe được câu trả lời của Hàn vương thì có chút không vui.

“Cái gì mà từ từ…”

Giọng điệu của nàng có chút không vui.

Tiểu Trúc nhỏ giọng bẩm báo tiếp.

‘Thật ra Thanh đế luôn để ý tới chủ tử, nếu chủ tử tránh đi ánh mắt của ngài ấy, thì… ngài ấy có lẽ không yên tâm.”

Nghe Tiểu Trúc nói đến đây, có chút ngập ngừng.

“Ngươi xuống đi. Ta hiểu rồi.”

Hạ Uyển Đồng còn lại một mình trong phòng thì có chút suy tư.

Nếu là Thanh đế nhìn chằm chằm, vậy không lẽ Hạ tướng thật sự không biết?

Nói đến chuyện chết mới có thể thoát…

Vậy có khi nào?

Trong đầu nàng lóe lên một tia sáng, nhưng cảm thấy cần được xác nhận lại.

Dù sao chuyện sống chết cũng không đùa được.

“Thật mệt mỏi.”

Hạ Uyển Đồng chỉ muốn sống an nhàn, sao cứ mãi bị cuốn vào chứ.

Rất nhanh hai ngày sau đã đến.

Hạ Uyển Đồng cũng đã truyền tin cho Hàn vương, dù sao vẫn phải ở trang viên kia mới được.

Nàng tin Hàn vương có cách để tránh tai mắt của Thanh đế.

Trang viên Thiên Sơn,

“Từ quản gia sắp xếp ổn rồi chứ?”

Hạ Uyển Đồng mở miệng hỏi.

“Vâng, chủ tử yên tâm, đã chuẩn bị.”

Từ khi Hạ Uyển Đồng chăm chút cho trang viên này, cuộc sống gia đình họ đã ổn hơn.

Nhiều thứ đều cải thiện, Từ quản gia càng một lòng theo chủ tử.

Mà nay chủ tử có khách quý, sắp xếp cũng đã ổn thỏa.

“Vườn dược liệu…”

Nàng tiếp tục hỏi đến.

“Chủ tử yên tâm, vườn dược liệu đã được an bài theo ý của người, hàng ngày đều có người tới bán dược liệu theo mô tả của người. Chỉ cần người kiểm tra lại.”

Từ quản gia từ tốn bẩm báo, không có chút nào cậy già lên mặt.

Dù sao Từ quản gia cũng trải qua một đời, cung kính chủ tử là điều họ cần làm.

“Tốt rồi. Từ quản gia nghỉ ngơi đi, tối nay dù có chuyện gì cũng không nên ra ngoài. Chỉ khi Tiểu An gọi mới ra ngoài.”

Hạ Uyển Đồng nghiêm túc căn dặn.

Lôi kéo cổ độc ra ngoài là một việc hết sức đau đớn, Hàn vương suốt ngày chăn ấm nệm êm sẽ chịu được sao.

Nàng còn nghĩ ra cảnh Hàn vườn kêu la thảm thiết.

“Hạ tiểu thư có vẻ rất nhàn hạ.”

Hàn vương xuất hiện từ lúc nào mà nàng cũng không nhận ra.

“À… Ngài lần này cũng không cần đi cửa sổ nhỉ.”

Nói xong theo quán tính nhìn cửa sổ xung quanh, quả thật cửa sổ đã đóng kín.

Nghe lời nói này, Hàn vương có chút suy nghĩ, nhưng cũng không muốn kéo dài.

Chẳng mấy chốc lát nữa trăng sẽ lên cao, lúc đó cổ độc trong người hắn sẽ hoạt động.

“Bắt đầu rồi chứ?”

“Đi thôi.”

Hạ Uyển Đồng rất nhanh dẫn đường.

Một căn phòng ở khu vắng vẻ nhất trong vườn dược liệu hiện ra, quanh vắng lặng, trăng đã bắt đầu lấp ló.

Trong phòng đã được thắp nến sáng rực, một thùng nước dược liệu tỏa ra mùi hương dễ chịu.

“Hàn vương, thỉnh ngài cởi đồ, vào ngâm chút đi.”

“Cởi đồ? Trước mặt ngươi?”

Hàn vương nhíu mày, mà Liêm Tiêu càng hơi ngượng ngùng.