Thập Niên 60: Làm Giàu, Dạy Con

Chương 178: Mèo Mả Gà Đồng




Cái xe đạp Chu Thanh Bách dùng chính là sinh lễ của Chu Hiểu Mai. Hồi ấy đàng trai chuẩn bị Tam chuyển một vang để rước dâu, bà Chu chỉ giữ lại chiếc xe đạp này còn lại bao nhiêu sinh lễ cho Chu Hiểu Mai cầm hết về nhà chồng.



Cái xe này đặt ở Chu gia, mấy anh em ai cần đi đâu thì tuỳ thời lấy dùng.



Lúc này, Chu Thanh Bách cần đi kiếm củi cho nên trực tiếp sang Chu gia lấy vì xe nhà anh phải để cho Lâm Thanh Hoà đi dạy học.



Hôm nay là ngày đại đội mổ heo chia thịt cho nên Lâm Thanh Hoà xin nghỉ 1 ngày. Trường vẫn còn 1 giáo viên dạy thay tên Trần Sơn mà, ít nhiều gì cũng phải tạo cơ hội cho hắn đứng lớp chứ, không lẽ cứ để hắn ngồi không ăn lương?!



Mỗi tháng Lâm Thanh Hoà có 2 ngày phép nhưng từ khi bắt đầu đi dạy cho tới giờ cô chưa sử dụng tới phép cho nên hôm nay xin nghỉ 1 ngày cũng không có gì đáng ngại.



Lại vẫn như mọi năm, số lương thịt heo nhà Lâm Thanh Hoà luôn luôn nhiều.



Năm nay cô đặc biệt chọn 1 phần huyết heo. Nghe nói ăn cái này giúp thanh lọc bụi phấn trong phổi, tốt cho giáo viên.



Lâm Thanh Hoà không đi lãnh thịt một mình. Bên cạnh cô có 3 thằng con trai, mẹ chồng và hai thằng nhóc nhà Chu Hiểu Mai.



Tiểu Tô Thành vui sướng nói không ngớt: “Ăn thịt, ăn thịt ăn thịtttt”



Tam Oa gật đầu: “Lòng heo xào dưa muối, ngon khủng khiếp.”



Chỉ cần nghe từ “ngon” là nhóc Tô Thành nuốt nước miếng đánh “ực” một cái.



Đại Oa với Nhị Oa cũng vui vẻ không kém. Hôm nay hai anh em nó không phải đến trường. Đại đội mổ heo là ngày hội toàn thôn cho nên trường tiểu học cho toàn thể học sinh nghỉ học.



Quy củ trường lớp thế này…hơi tuỳ tiện thì phải?!



Bất quá đây là việc của lãnh đạo ngành giáo dục, còn chuyện mà bà Chu và Lâm Thanh Hoà phải quan tâm là nhanh chóng quay về nhà xử lý cho hết đống thịt này.



Giao ruột non, ruột già cho bà Chu xử lý, Lâm Thanh Hoà cắt mỡ lá để thắng lấy mỡ nước.



Nhà cô dùng dầu ăn rất tốn. Lần trước đi huyện thành mua về hai bình dầu đậu phộng đã dùng hết sạch, phải lấy thêm 1 bình từ trong không gian riêng ra, dùng tới hôm nay cũng vơi đi kha khá rồi.



Thế nên vừa rồi cô đã chọn không ít thịt mỡ, từng này có thể thắng được hai bình đầy mỡ nước.



Hai bình này phải dùng được tới tận qua Tết.



Thắng mỡ heo là 1 việc làm mà người lớn và trẻ nhỏ đều yêu thích. Trẻ nhỏ thích gì ấy hả? Tất nhiên là những miếng tóp mỡ vàng ruộm, giòn tan, béo ngậy rồi.



Lâm Thanh Hoà bỏ mấy miếng vào cái chén cho bọn trẻ tự chia nhau, còn lại cô cất hết vào 1 cái âu để dành xào rau. Cải thìa hoặc cải trắng, cải gì cũng được, chỉ cần thả vào vài miếng tóp mỡ là được một đĩa rau xào thơm nức mũi.



Đám trẻ chụm đầu ăn chung một chén tóp mỡ, miệng đứa nào đứa nấy bóng nhẫy, hai mắt sáng lấp lánh, cả thằng nhóc Tô Thành cũng khoái chí không kém các anh.



Tiểu Tô Thành và Tiểu Tô Tốn ở bên này được cho ăn cho uống rất có dinh dưỡng. Theo Lâm Thanh Hoà đánh giá thì hai đứa nó không thuộc diện bụ bẫm nhưng ở con mắt người thời nay chỉ cần tụi nhỏ cao lớn có da có thịt là đã trầm trồ mợ tư không bạc đãi cháu chồng rồi.




Với lại bây giờ có ai đặt điều nói xấu cô thì mọi người cũng không tin cơ. Trong mắt họ, cô giáo Lâm chính là một người chính trực ngay thẳng, 1 là 1, 2 là 2, làm gì có chuyện ở sau lưng hà khắc con cái cô em chồng.



Trưa nay, nhà cô ăn lòng heo xào dưa muối, bữa tối sẽ ăn món bao tử hầm.



Quá giờ trưa Chu Thanh Bách mới về tới, mọi người đã ăn cơm hết rồi. Lâm Thanh Hoà dọn đồ ăn phần riêng cho anh ra bàn. Màn thầu được cô ủ trong nồi nên không quá nóng cũng không quá lạnh, vì thế anh có thể ăn ngay mà không cần mất thời gian chờ hâm lại.



Cô hỏi: “Mai anh còn phải đi nữa không?”



Chu Thanh Bách: “Còn phải đi mấy ngày nữa.”



Trong nhà được phân khá nhiều rơm rạ thế nhưng mùa đông nhà anh dùng tương đối tốn củi lửa thế nên vẫn cần gắng sức thêm vài ngày nữa.



Nhà người ta lâu lâu mới rửa chân 1 lần. Lâm Thanh Hòa bên này yêu cầu mỗi ngày đều phải rửa chân, ngoài ra cô còn nấu nước gừng nóng cho mọi người ngâm chân.



Cách một ngày, cô và bọn nhỏ đều phải nấu nước nóng lau rửa cơ thể một lần. Cô cũng yêu cầu anh phải làm vậy. Như thế, không tốn củi lửa sao được?



Đối với vấn đề này, Chu Thanh Bách hoàn toàn không có ý kiến. Bà xã đã nói rồi, bác sĩ bảo nếu cơ thể không được vệ sinh sạch sẽ mà quan hệ vợ chồng thì rất dễ sinh bệnh.



Cho nên, vì một mùa đông được gần gũi cô vợ nhỏ, Chu Thanh Bách nguyện ý chịu vất vả đi kiếm củi.




Sáng sớm đã đi, tới quá giờ cơm trưa mới về, cơm sáng đã sớm tiêu hoá hết sạch sành sanh rồi thành ra anh đói hoa cả mắt.



Trên bàn có 4 cái màn thầu lớn cộng một chén đồ ăn, Chu Thanh Bách nhoắng cái đã xử xong.



Lâm Thanh Hoà thu dọn chén đũa rồi nói: “Anh vào phòng nghỉ một chút đi.”



Cô cũng tính ngả lưng một chút để chiều còn phải lên lớp.



Chu Thanh Bách đi ra ngoài sân bê mấy bỏ củi đem chất hết vào nhà kho rồi mới yên tâm quay về phòng nghỉ ngơi.



Mới được chia thịt heo cho nên đồ ăn thức uống trên bàn ê hề. Bữa nào cũng có thịt, ăn tới nỗi miệng bóng nhẫy. Quá đã!



Thế nên hôm Tô Đại Lâm và Chu Hiểu Mai về quê nhìn thấy Tiểu Tô Thành béo lên một vòng thì vui muốn rớt nước mắt.



Chu Hiểu Mai ẵm thử, trời ơi nặng quá đi không nổi, đành phải chuyển qua cho cha nó ẵm.



Tô Đại Lâm đón lấy con trai, ngắm nghía mãi không chán, nhìn thằng con to khoẻ mập mạp, nụ cười vui vẻ tràn từ khoé miệng lên tận đáy mắt.



Chu Hiểu Mai hỏi con: “Con thích ăn gì nhất?”



Tiểu Tô Thành hô to: “Thịt thịt.”




Tam Oa nói hộ: “Em trai thích nhất là ăn thịt mỡ, miếng nào càng nhiều mỡ càng thích. Bữa nào cũng ăn không ít cho nên mới béo thế đấy.”



Chu Hiểu Mai bật cười: “Thế Tam Oa có ăn nhiều không?”



“Dạ ăn.” Tam Oa gật đầu: “Cô út, hôm nay cô có mua kẹo cho chúng cháu không ạ?”



Chu Hiểu Mai liền lấy ra 1 gói kẹo sữa, 2 cân trứng gà, thật ra cô mang về tổng cộng 5 cân nhưng đã đưa 3 cân trứng gà và 2 con cá cho chị ba Chu vì Tiểu Tô Tốn vẫn phải bú ké sữa bên đó.



Ngoài ra, Chu Hiểu Mai còn đưa cho Lâm Thanh Hoà 10 cân bột mì tinh.



Lâm Thanh Hoà: “Thằng nhóc ăn đáng bao nhiêu mà cô phải khuân từng này lương thực về.”



“Thằng nhóc này người thì nhỏ nhưng sức ăn không nhỏ, béo quay cun cút thế này không biết tốn bao nhiêu cơm gạo nhà chị rồi.” Chu Hiểu Mai cười nói, sau đó nói sang chuyện dạy học của chị dâu: “Này, chị âm thầm tự học từ bao giờ thế, sao em không biết nhỉ, đánh bại cả nhóm thanh niên trí thức nữa chứ, quá oách!”



Lâm Thanh Hoà ho khan 2 tiếng, chuyện này càng nói càng sai cho nên cô không định nói nhiều, chỉ đại khái trả lời qua loa cho qua chuyện.



Cho tới tận bây giờ, Chu Thanh Bách vẫn chưa một lần nào hỏi cô chi tiết về vấn đề này.



Rốt cuộc, sống chung dưới một mái nhà, anh thừa biết cô bắt đầu đọc sách từ khi nào. Còn nếu nói cô đã đọc sách từ trước khi cưới anh, chắc anh không tin đâu nhỉ?!



Tô Đại Lâm và Chu Hiểu Mai không thể ngủ lại qua đêm. Sáng sớm đạp xe về tới chạng vạng tối là hai vợ chồng lại phải quay lại thành.



Tiểu Tô Thành không còn quyến luyến như ngày còn bé vì ở nhà mợ tư rất vui, nó rất thích nên chỉ dặn khi nào cha mẹ rảnh rỗi nhất đinh phải mua kẹo sữa về thăm nó.



Tiểu Tô Tốn cũng rất chắc khoẻ. Nó vẫn còn nhỏ nên chủ yếu nuôi bằng sữa của chị ba Chu.



Hai đứa nhỏ càng lớn càng háu ăn nên nhiều lúc chị ba Chu không đủ sữa cho hai đứa bú.



Được cái anh ba Chu thường xuyên đi bắt cá. Ở bên này, mỗi lần Chu Đông cho mẻ cá tôm nào là Lâm Thanh Hòa sẽ chia cho chị ba một chút. Thế nên chị vẫn có thể chống đỡ được.



Khẩu phần dinh dưỡng cho trẻ em ở thời này tuyệt đối không thể so sánh với đời sau. Mà cũng đúng thôi, sữa mẹ là nguồn thức ăn chính cho các bé giai đoạn sơ sinh mà người mẹ không được chăm sóc chu đáo, ăn uống không đảm bảo đủ chất thì chắc chắn chất lượng sữa mẹ cũng sẽ bị suy giảm.



Chu Thanh Bách cần mẫn đi kiếm củi suốt 10 ngày, kho củi trong nhà đã được chất đầy ních.



Lúc chiều anh mới nói từ ngày mai không cần đi kiếm củi nữa thì tới đêm tuyết bắt đầu rơi. May quá!



Tuy nhiên có người lại không gặp may.



Sáng sớm hôm sau, Chu gia thôn bị oanh tạc bởi một tin tức chấn động. Chị dâu em chồng mèo mả gà đồng! Hai nhân vật chính ở đây không ai khác đó là Vương Linh và chú em chồng.