Vở kịch "Tiễn chồng tòng quân" của Lưu Du Du cuối cùng cũng thành hình sau khi lấy cảm hứng từ vở kịch kiểu mẫu, có thể thấy được cô ấy đối với vở kịch này rất quan tâm, có thể nữ sinh trời sinh đối với loại kịch văn học này càng có nhiệt tình, tiểu đội tuyên truyền văn nghệ Dương Thạch Tử vốn là Lục Cường phụ trách, hiện tại Lưu Du Du nghiễm nhiên trở thành người phụ trách số một.
Lưu Du Du sau khi làm việc cũng không kêu mệt mỏi, đặc biệt tích cực triệu tập mọi người thảo luận nội dung vở kịch thảo luận nhân vật, không ngại phiền toái, ai cũng không tích cực như cô. Trong thời gian vài ngày, bộ kịch tiễn chồng tòng quân này đã được sắp xếp xong, về cơ bản nội dung vở kịch chính là người trong thôn muốn đưa thanh niên trong thôn đi tòng quân, một người đóng vai vợ đưa chồng tòng quân, một người đóng vai mẹ đưa con trai, ba diễn viên chính, những người khác đều là diễn viên quần chúng.
Kịch bản đã định, kế tiếp chính là diễn viên, ba diễn viên chính, nữ chính đương nhiên là Lưu Du Du, nam chính đương nhiên cũng là Lục Cường rất được yêu thích, Lục Cường người này tuy rằng rất khéo, nhưng nếu không biết chi tiết, ở chung với họ cũng rất vui vẻ, xem như là phần tử đầu cơ có đẳng cấp rất cao. Ôn Hân vừa không muốn làm vợ trong kịch của Lục Cường cũng không muốn làm mẹ của anh ta, vốn định trà trộn vào trong đám đông làm một diễn viên quần chúng không nói lời nào, nhưng Lưu Du Du không buông tha cô, Lưu Du Du và Ôn Hân ở cùng một ký túc xá, biết Ôn Hân mang theo kèn harmonica tới đây, ở thập niên bảy mươi, kèn harmonica là nhạc cụ vô cùng thịnh hành. Lưu Du Du sắp xếp cho Ôn Hân một cảnh diễn vô cùng quan trọng, muốn cô kết hợp nhạc nền khác nhau với cốt truyện ở các giai đoạn khác nhau của nội dung vở kịch.
“Du Du, cô thật sự là coi trọng tôi đấy, đàn harmonica này của tôi chính là chuẩn bị lấy ra để học, thổi một đoạn cũng quá sức đối với tôi đấy, nhiều đoạn như vậy cô thật sự là quá làm khó tôi rồi. "Ôn Hân thật sự cũng bất đắc dĩ.
"Cái này một chút cũng không nhiều đâu, cô xem, kỳ thật tôi đã cho cô cắt giảm rất nhiều đoạn rồi, kỳ thật những chỗ khác tôi còn muốn thêm vào đấy. Cô xem nơi này, cần một đoạn trữ tình một chút, bằng không sẽ quá đột ngột, còn có nơi này là thời điểm chia tay, cảm xúc lúc này rất mãnh liệt, nhất định cần một bản nhạc để khơi dậy cảm xúc của khán giả. Cô tuy rằng không cần diễn, nhưng là công việc của cô so với những người khác quan trọng hơn nhiều, âm nhạc này cô nhất định phải tham gia, đây là một nhiệm vụ vinh quang và gian khổ.” Lưu Du Du nghiêm trang cầm một kịch bản tới, chỉ cho Ôn Hân vài phần cao trào. Ôn Hân nhìn Lưu Du Du vẻ mặtnghiêm túc, mới nhớ tới cha của Lưu Du Du là phó cục trưởng cục văn hóa, quả nhiên tế bào văn nghệ này là do di truyền.
“ Chỗ tôi có mấy bài hát, cô cầm về luyện một chút, hai ngày nữa thổi cho tôi nghe một chút. Còn có kịch bản này, tôi chép tay một phần cho cậu, tuy rằng không có cảnh của cậu, nhưng cậu cũng phải xem một chút, dễ dàng cho cậu tập trung vào tìm được cảm xúc, cảm xúc quá quan trọng. Cậu xem trước đi, tôi tìm Lâm Tĩnh thảo luận một chút, không có điện thật bất tiện, tôi phải thừa dịp trước khi trời tối nói rõ ràng với các cô ấy.” Lưu Du Du nhét hai quyển sách vào tay Ôn Hân rồi ra cửa, cô vội vàng đi tìm bọn Lâm Tĩnh thảo luận cảnh diễn của những người khác.
Ôn Hân nhìn kịch bản chép tay dày như vậy, ai, thật sự là trâu bắt chó đi cày. Bất quá nhìn người ta vất vả như vậy, Ôn Hân cũng không tiện kéo chân sau mọi người, vì vậy cô không còn cách nào khác ngoài việc lôi chiếc kèn harmonica bụi bặm từ trong hành lý của mình ra. "Ồ~~~ Chi Chi~~~"
Ôn Hân thử thổi một cái, thật khó nghe, chính mình cũng nhịn không được.
Để hoàn thành tốt nhiệm vụ vừa vinh quang vừa gian khổ mà đồng chí Lưu Du Du giao cho cô, Ôn Hân ra ngoài đều mang theo kèn ác - mô - ni - ca, để lúc nào rảnh rỗi có thể luyện tập.
Sáng sớm Ôn Hân đi xuống đất, liền phát hiện việc trong đất bị Triệu Thắng Quân làm hơn phân nửa rồi, Ôn Hân nhìn trái nhìn phải, cũng không thấy bóng anh ở đâu. Mấy ngày nay anh rất kỳ quái, mỗi lần thấy cô đều là một bộ ánh mắt kỳ quái nói không rõ ràng, thần sắc cũng là muốn nói lại thôi, mắt anh rũ xuống thoạt nhìn có chút vô tội. Làm việc so với thường ngày còn tích cực hơn, công việc trong mấy ngày nay Ôn Hân cơ bản cũng không cần nhúng tay, mỗi sáng sớm đều đã được xử lý hơn phân nửa, lúc gần đi còn đặc biệt dặn dò Ôn Hân anh còn có việc vào buổi chiều, bảo Ôn Hân giữ lại việc cho anh sẽ đến làm. Buổi chiều đầu thôn bên kia bận rộn xong, anh sẽ vui vẻ đến làm hết số việc kia. Hôm nay nếu Ôn Hân ở trong đất xử lý công việc nhà nông còn lại không để lại cho anh, anh hơn phân nửa là sẽ nổi giận.
Anh giận cũng rất là đáng yêu, chống lưng trừng mắt nhìn cô hung dữ, "em, cái người này, nói như thế nào em cũng không nghe, em về sau không cần làm việc nữa, việc giữ lại cho anh làm, làn da mỏng mềm mại sao có thể động vào việc này, cẩn thận tay bị thương.”
Ôn Hân đưa tay lại với anh, anh cũng không nhường nhịn cô như bình thường, giữ vững quan điểm tuyệt đối không nhân nhượng. Nhưng Ôn Hân cũng có biện pháp trị anh, chỉ cần đáng thương nhìn anh nói một câu, " Anh hung dữ với em?”
Thái độ nghiêm túc của anh trong nháy mắt biến mất, cụp đuôi đi tìm việc khác làm.
Nhưng anh vẫn rất bướng bỉnh, ngày mai lại như thế, hơn nữa sẽ làm càng nhiều thêm, mỗi buổi sáng anh sẽ làm nhiều hơn, như vậy việc còn lại càng ít, nhưng anh tự ngược như vậy trong mắt Ôn Hân chính là cố ý muốn cô đau lòng. Ôn Hân không có biện pháp, nói lại không lại anh, đành phải thỏa hiệp, dứt khoát làm chưởng quỹ phủi tay, để cho anh làm.
Triệu Thắng Quân lúc này mới lộ ra hàm răng trắng với Ôn Hân, cười ngây ngô đến môi hồng răng trắng.
Hôm nay anh lại không biết đến làm việc từ lúc nào, Ôn Hân rất nhàn nhã, nhàm chán ngồi ở bờ ruộng thổi kèn ác - mô - ni - ca, đều nói cần cù bù thông minh, trải qua mấy ngày luyện tập, Ôn Hân cũng từ ngũ âm chưa rành, đến bây giờ có thể thổi ra hơn một nửa bài.
Ôn Hân dương dương đắc ý hôm đó thổi cho Lưu Du Du nghe, Lưu Du Du cau mày với trình độ vụng về của cô, nói thẳng Ôn Hân phải cần cù luyện tập thêm, trình độ như vậy tuyệt đối không qua được cửa ải của cô.
Không có biện pháp, có đạo diễn giám sát nghiêm khắc như vậy, Ôn Hân đi đâu cũng phải mang theo cây kèn này lúc nhàn hạ lấy ra thổi, mỗi buổi tối đều phải tiếp nhận kiểm tra tàn khốc của Lưu Du Du, thổi liên tục vài ngày, miệng đều có chút sưng lên, nằm mơ đều là một đoạn âm nhạc như ma kia, nhưng tiến độ cũng không quá tốt, mỗi ngày đều là âm thanh như ma kia tra tẫn tinh thần.
Triệu Thắng Quân làm việc dưới đất, nghe tiếng kèn của Ôn Hân, cũng lộ ra nụ cười ngây ngô.
Mặt trời chiều ngã về tây, Triệu Thắng Quân đang kéo ống quần lộ ra một bắp chân cường tráng, xách theo một thùng nước, cầm một cái gáo múc nước, múc từng gáo nước tưới cho những cây ngô đã cao lên kia. Căn cứ vào cách nói của anh, ngô này trước kỳ nhổ bông phải tưới nước, trong thời kỳ này là cần tưới nước cho cây nhất, cần bảo trì nguồn nước sung túc, bởi vì mảnh đất hoang này, tuy rằng cách đó không xa có dòng suối nhỏ chảy xuống từ trên núi, nhưng trong đất hoang còn chưa có hệ thống thoát nước hoàn chỉnh, bởi vậy còn không có biện pháp dẫn nước tới đây, bởi vậy công việc tưới nước này liền trở nên đặc biệt mệt mỏi.
Nhưng anh không sợ mệt, mỗi buổi sáng buổi tối tưới nước cho những cây ngô kia một lần, cây ngô cũng đặc biệt không chịu thua kém, gần như mỗi ngày đến đều có biến hóa không giống nhau, dưới sự cần cù chăm chỉ tưới nước của anhmỗi ngày đều cao lên một chút. Thời tiết phương Bắc khô ráo, trước mắt mùa xuân sắp qua, sắp bước vào mùa hè, ban ngày mặt trời cũng rất to, nước tưới qua buổi sáng đến buổi tối cơ bản đều bị phơi khô, cho nên buổi tối còn phải tưới nước một lần nữa. Triệu Thắng Quân mấy ngày nay mỗi ngày đều khiêng một đòn gánh hai thùng nước tới, từ dòng suối nhỏ gánh nước, lại đến từng gáo từng gáo tưới xuống đất.
Cũng bởi vì như vậy, Triệu Thắng Quân gần đây mỗi ngày đều rất vui vẻ, đương nhiên nguyên nhân anh không thể nói phải để trong lòng không thể để cho đối tượng nhỏ biết được.
Mấy ngày nay mỗi ngày anh đều phải gánh đòn gánh, đòn gánh rất dài, hai bên đòn gánh còn buộc hai thùng sắt, cũng bởi vậy dẫn đến đối tượng nhỏxinh đẹp không thể tới gần, Triệu Thắng Quân phát hiện đây thật đúng là trợ thủ đắc lực tốt cho việc cấm dục, có thứ này, mỗi lần nhìn thấy đối tượng nhỏ đi ở khoảng cách an toàn cách anh đều bị thùng nước chắn không thể tới gần, Triệu Thắng Quân đều âm thầm đắc ý trong lòng, tối nay rốt cục có thể trở về ngủ ngon giấc. Ngoài miệng rốt cục không còn nổi mụn nữa, về nhà rốt cuộc không cần bị mọi người cười ầm ĩ trong đêm nữa, cuộc sống thật thoải mái.
“ Anh có phải cũng cảm thấy em chơi không tốt phải không! "Ôn Hân tức giận buông kèn xuống, nhìn Triệu Thắng Quân làm việc trong ruộng.
Triệu Thắng Quân vui tươi hớn hở tưới một gốc ngô, "Dễ nghe, anh bây giờ có thể nghe ra là bài Khách Thu Toa.”. Kiếm Hiệp Hay
Biểu tình trên mặt Ôn Hân dần dần xấu hổ, đây là đánh giá gì? Thổi vài ngày, có thể nghe ra là Khách Thu Toa? Không ngờ mấy ngày hôm trước anh nghe không ra?
Triệu Thắng Quân ngẩng đầu lên, thấy trên mặt đối tượng nhỏ đã có biểu tình mất hứng, vội vàng căng da thịt lên. Có thể gần đây bởi vì anh phòng bị quá tốt, anh cũng cảm thấy được đối tượng nhỏ mấy ngày nay tâm tình cũng không quá cao hứng, mơ hồ không vui luôn thỉnh thoảng muốn tìm anh để tra hỏi, lúc này thấy biểu tình này, anh lập tức lộ ra một cái biểu tình ngốc nghếch cười lấy lòng nói, "Dễ nghe, ha ha,anh cũng sẽ hát Khách Thu Toa~"
Ôn Hân trừng mắt nhìn anh, lúc này nói dễ nghe cũng đã vô ích, Ôn Hân đang nghĩ nên trừng trị anh như thế nào thì anh đột nhiên liền ngây ngốc ha hả đột nhiên hát lên.
"Đang lúc hoa lê nở khắp chân trời góc bể, trên sông tung bay lụa mỏng mềm mại! Khách Thu Toa đứng trên bờ cao chót vót, tiếng ca giống như cảnh xuân tươi đẹp..."
Triệu Thắng Quân không hề báo trước liền mở miệng hát lên, anh là người Dương Thạch, di truyền giọng nói lớn cùng giọng nói hào sảng đặc biệt của con người ở đây, nhưng kỹ năng âm nhạc so với cô còn không bằng, một tiếng rống này, cái cây Ôn Hân đang dựa vào rung chuyển. Ôn Hân nhìn lên thấy một vài con chim sẻ bay ra khỏi cây.
Ôn Hân ngồi xổm dưới gốc cây và cười đến đau bụng trước âm thanh ma quái còn đáng sợ hơn cả cô. Nhưng anh không hề xấu hổ, hát hết bài Khách Thu Toa dài kia, đứng dưới ruộng như đang chờ lời khen ngợi của cô. Sự thật đã chứng minh, người điếc không thể biết được bài hát mình hát dở đến mức nào, sau giọng hát của chúanh, Ôn Hân rất vui, dù sao thì ít nhất cô vẫn có thể biết được chất lượng của âm nhạc hay và không hay.
Ma âm còn đáng sợ hơn cảcủa cô, Ôn Hân ngồi xổm dưới tàng cây cười đau bụng.
Buổi chiều tưới nước xong hai người cùng nhau đi đến nhà mẹ Hắc Tử, hôm nay Triệu Thắng Quân đã nói muốn đến nhà mẹ Hắc Tử để ăn cơm. Triệu Thắng Quân bây giờ bây giờ thỉnh thoảng ngày ba bữa đều phải đi qua nhà mẹ Hắc Tử ăn chực, nghiễm nhiên cũng trở thành một người kết bạn ăn cơm thứ hai của nhà mẹ Hắc Tử. Mẹ Hắc Tử không trả nổi năm đồng tiền tiếp điện, vốn không muốn tiếp điện, vẫn dùng đèn dầu, Ôn Hân sớm giao chút tiền ăn uống cho bà, để cho Tiểu Hắc Tử cầm tiền đi đại đội nộp phí, nhưng Tiểu Hắc Tử đi lại cầm tiền trở về, nói là Triệu Thắng Quân đã sớm giúp nhà mẹ Hắc Tử giao tiền điện, lần này Triệu Thắng Quân đi nhà mẹ Hắc Tử ăn cơm càng yên tâm thoải mái, dương dương tự đắc.
Ngay từ đầu hai người một trước một sau đi tới, Triệu Thắng Quân trước sau đáp đòn gánh, trên đòn gánh gánh hai thùng nước. Như vậy nói chuyện phiếm không tiện, Ôn Hân liền đi tới một bên cùng anh trò chuyện chuyện tiếng hát vừa rồi của anh dọa cả nhà chim sẻ nhỏ chạy mất, hai người đi cùng một chỗ cách một mét, nhưng nói rất nhiều, Ôn Hân liền không tự giác dựa vào vào gần anh.
Nhưng còn chưa tới gần hai bước, Triệu Thắng Quân lại bỗng nhiên chuyển đòn gánh sang ngang, thùng nước sắt kẽo kẹt kẽo kẹt chắn bên người Ôn Hân, ngăn cản bước chân Ôn Hân.
Cách một thùng nước thật sự không thể nói chuyện, Ôn Hân cũng đi nhanh hai bước đi tới phía trước của anh, nghiêng người sang một bên muốn cùng anh tâm sự về trải nghiệm thổi kèn Khách Thu Toa của mình. Nhưng còn chưa nói được hai câu, Ôn Hân đã cảm thấy trước mắt dưới chân lại bị thứ gì đó ngăn cản, đòn gánh của anh nghiêng qua chặn đường đi của Ôn Hân.
Ôn Hân trừng mắt nhìn, cảm thấy không đúng lắm. Nhìn thùng nước trước mắt, lại nhìn anh điều khiển thùng nước ở giữa, đang lộ ra vẻ mặt hăng hái dạt dào nghe cô nói chuyện, nhưng đôi mắt kia lại đang nhìn chằm chằm bắp chân Ôn Hân ở góc dưới bên trái.
Ôn Hân không dấu vết di chuyển trở về vị trí song song với anh, quả nhiên thùng nước kia cũng chậm rãi dời về vị trí song song.
Ôn Hân nổi giận đùng đùng, được, Tiệu Thắng Quân nhà anh, lại đùa giỡn chiêu này với cô, đây rốt cuộc là thù gì oán gì!
Ôn Hân tức giận bước đến phía sau anh, đạp vào mông chó của anh, hung hăng đạp một cước, đạp cho anh lảo đảo về phía trước.
Triệu Thắng Quân ổn định thân thể sau đó xoay người, liền nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn nghiêm túc của đối tượng nhỏ, nhất thời trong lòng lộp bộp một chút.
“ Anh yên tâm, em về sau sẽ không dựa vào anh gần như vậy nữa! anh không cần đề phòng em như vậy. "Ôn Hân lưu lại một câu, bước nhanh về phía trước.
Triệun Thắng Quân làm sao cũng không ngờ tới đối tượng nhỏ nhìn ra tâm tư của anh, lần này trợn tròn mắt, xong đời! Việc này hoàn toàn chọc giậncô rồi!
Triệu Thắng Quân cõng đòn gánh hai bước đuổi theo đối tượng nhỏ đáng thương hề hề xin lỗi, nhưng Ôn Hân vẫn xụ mặt không nói lời nào, anh nhìn trái nhìn phải, thấy không có ai len lén kéo tay áo Ôn Hân. Lúc này một vai gánh hai cái thùng nước, lại một chút cũng không có gì đáng ngại.
Ôn Hân hất tay áo anh ra, thở phì phò nói, "Cẩn thận thùng nước của anh đi!"Nói xong bước nhanh đi ra xa hai mét, “ về sau liền cùng thùng nước của anh ngủ đi! Hừ!”
Triệu Thắng Quân hoảng hốt đi tới, "Không, vừa rồi anhbiết sai rồi, em đừng tức giận.”
Ôn Hân lúc này cảm thấy thập phần ủy khuất, thành thật cho chó ăn, cô về sau mới không cần để ý tới anh nữa, cô làm như không nghe thấy, sải bước đi về phía trước. bước nhanh về phía nhà của Hắc Tử.
Nhà mẹ Hắc Tử hôm nay làm mì hầm.
Mì hầm là một loại mì ăn liền mà miền Trung và miền Bắc Trung Quốc đều thích, Dương Thạch Tử cũng vậy, tỉnh nơi Dương Thạch Tử toạ lạc nổi tiếng với mì hầm, có rất nhiều cách để làm món này, mấy ngày Ôn Hân kết bạn ở nhà mẹ Hắc Tử ăn cơm, đã ăn rất nhiều, ký ức mì nướng lần vẫn còn, lần này mẹ Hắc Tử nói với cô, làm mì hầm cho cô ăn.
Từ sau khi Ôn Hân đến đã mang về cho bà rất nhiều loại gia vị, tay nghề của mẹ Hắc Tử liền dần dần lộ rõ, mùi thức ăn mỗi ngày đều tràn ngập con hẻm vào buổi chiều, dẫn tới các hàng xóm xung quanh lại thò đầu ra nhìn xung quanh, đều rất tò mò nhà mẹ Hắc Tử này rốt cuộc mỗi ngày đang làm món gì ngon, vì sao thơm như vậy.
Nhưng mẹ Hắc Tử ở Dương Thạch Tử là con gái của địa chủ, là phần tử xấu, không ai nguyện ý nói chuyện với bà, càng không ai nguyện ý đến nhà Hắc Tử mặt dày hỏi người ta ăn cái gì, bởi vậy Ôn Hân thường xuyên đến nhà mẹ Hắc Tử kết bạn ăn cơm liền trở thành đối tượng được mọi người hỏi thăm. Các thôn dân mỗi khi thấy Ôn Hân, đều lơ đãng cùng cô tán gẫu vấn đề ăn uống này.
Hôm nay vẫn lànhư vậy, chị dâu nhà họ Tống đang ngồi xổm trước cửa nhà ăn cơm, một bên vừa ngửi mùi thơm nồi mì hầm của nhà bên cạnh một bên vừa nhai bánh ngô nhà mình, thấy Ôn Hân sải bước đi tới, vội vàng làm bộ như vô tình đứng lên, cười ha hả chào hỏi, " Thanh niên trí thức Ôn đến hợp tác ăn cơm à."
Ôn Hân bình thường cùng hàng xóm nhà mẹ Hắc Tử cũng đều rất quen thuộc, Ôn Hân trước kia một cuốc đập vỡ gông xiềng của mình cùng người Dương Thạch thì không cần phải nói, sau đó lại cùng con trai Triệu đội trưởng Triệu Triệu Thắng Quân làm đối tượng, người Dương Thạch Tử càng đem Ôn Hân trở thành con dâu của Dương Thạch Tử, đối với cô thập phần nhiệt tình. Người Dương Thạch Tử giản dị thiện lương còn mang theo một chút ngốc, Ôn Hân cũng nguyện ý cùng mọi người rảnh rỗi không có việc gì tâm sự việc nhà. Nhưng hôm nay cô không có tâm trạng, đang giận dỗi với Triệu Thắng Quân.
“ Cũng không biết hôm nay nhà Hắc Tử này ăn gì? Ngửi mùi này cũng thật thơm đó~~~" Chị dâu Tống ngăn cản Ôn Hân lại nói.
Nếu là thường ngày, Ôn Hân tất nhiên cũng dừng bước cùng cô ấy hàn huyên một phen, thế nhưng hôm nay còn chưa kịp nói chuyện, phía sau Triệu Thắng Quân gánh hai cái thùng sắt kẽo kẹt chạy tới, lộ ra nụ cười thiện ý, nhiệt tình gia nhập thảo luận, cười cười nói, "Ân, hôm nay nghe nói ăn..."
Ôn Hân quay đầu trừng mắt liếc anh một cái, Triệu Thắng Quân nhất thời không dám nói chuyện, Ôn Hân quay đầu gật đầu hòa khí với chị dâu Tống, giống như không nhìn thấy anh, cũng làm bộ không nghe thấy anh t nói chuyện, một lần nữa trả lời câu hỏi của chị dâu Tống, "Hôm nay ăn mì hầm, chị ăn từ từ, em đi vào hỗ trợ mẹ Hắc Tử.”
Nói xong liền quay đầu đi, Triệu Thắng Quân đứng đó không có một chút mặt mũi. Chị dâu Tống nhìn Triệu Thắng Quân, lại nhìn Ôn Hân rời đi, trước mắt phát hiện chuyện bát quái, so với hỏi ăn cái gì càng cảm thấy hứng thú hơn, trừng mắt cười hả hê, "Thắng Quân, cãi nhau với đối tượng của cậu rồi à?”
Triệu Thắng Quân nhìn chị dâu Tống hai mắt tỏa sáng, mấy ngày hôm trước vừa giúp cô mua gà, lúc này lại nhìn anh có chút hả hê, đây đều là một đám hàng xóm gì vậy, "Không có, chị dâu ăn cơm của chị đi......" Nói xong gánh thùng nước đi theo Ôn Hân vào nhà mẹ Hắc Tử.
Mẹ Hắc Tử đặc biệt giỏi về chế biến lương thực thô, mì hầm được nhào nặn thủ công, còn thêm vào một lượng mì yến mạch vừa phải.
Lúc Ôn Hân đi vào, mẹ Hắc Tử đã đem nồi sắt đun nóng, nồi nóng cho dầu lạnh vào rồi cho vào nguyên liệu, sau khi xào được một lúc thì cho một khối mỡ heo bỏ vào, xào đến khi mùi thơm đều bay khắp phòng khắp phòng, mới cho muối, xì dầu, hành lá gừng thái lát vào, tiếp theo liền cho đậu đũa cùng khoai tây còn sót lại vào mùa đông, thêm vào nước bắt đầu đun nhỏ lửa.
Tiếp theo mẹ Hắc Tử bắt đầu nấu mì, Ôn Hân muốn hỗ trợ, nhưng hôm nay không có cách nào hỗ trợ được,mẹ Hắc Tử đã nhào nặn bột xong, đã cán bột, cán nó thành một cái lớn dày từ một đến hai mm, trải ra rắc một chút bột mì khô, lại từng tầng từng tầng gấp lại như là gấp chăn, tiếp theo liền cắt mì sợi rộng chừng một cm, sau đó chờ khoai tây đậu trong nồi sắt lớn kia hầm xong mới cho sợi mì vào.
Ôn Hân thấy không giúp được gì, đành phải trở về phòng khách ngồi chờ, mẹ Hắc Tử bận rộn ở phòng bếp, Tiểu Hắc Tử còn chưa tan học trở về. Trong phòng chỉ có Ôn Hân, tiểu hắc muội cùng Triệu Thắng Quân ba người, tiểu hắc muội là một đứa bé câm, bởi vậy trong phòng không ai nói chuyện, trong không khí đều là hơi thở im lặng.
Triệu Thắng Quân lần này nắm lấy cơ hội để chứng tỏ bản thân, ngồi ở đối diện cô thỉnh thoảng nói một vài câu không liên quan, muốn cố gắng hòa hoãn bầu không khí, nhưng Ôn Hân trước sau như một không để ý tới anh, vẻ mặt còn có chút lãnh đạm.
Triệu Thắng Quân dần dần cũng không dám lỗ mãng, yên lặng ngậm miệng, tiểu hắc muội đứng ở bên cạnh, nhìn bên này lại nhìn bên kia, ba người mắt to trừng mắt nhỏ, đều biếm thành người câm hết, ở trong mái nhà tranh của gia đình Hắc Tử.
Không khí trở nên vô cùng quái dị.
Ôn Hân dứt khoát đứng lên, không để ý Triệu Thắng Quân liều mạng lấy lòng, ra cửa lấy kèn ra tiếp tục luyện tập.
Chạng vạng tối không có mặt trời, trong sân nhà mẹ Hắc Tử thu dọn cũng sạch sẽ, Ôn Hân ngồi ở trên bãi đất trống bên cạnh cối xay lớn kia ô ô a thổi lên. Nhạc cụ thập niên 70 không nhiều lắm, harmonica là một loại thường thấy nhất, tiểu hắc muội đại khái cảm thấy mới lạ, mỗi lần Ôn Hân đi ra thổi mặc kệ dễ nghe hay khó nghe cô bé đều ngồi xổm bên cạnh, ánh mắt chớp chớp nhìn chằm chằm Ôn Hân, lộ ra ánh mắt rất hâm mộ.
Tài nghệ của Ôn Hân mấy ngày nay đã tốt lên rất nhiều, vô cùng trôi chảy thổi xong một khúc Khách Thu Toa.
Ôn Hân cười nhìn tiểu hắc muội bên cạnh, " Chị thổi có dễ nghe không?”
Tiểu hắc muội liều mạng gật đầu, lộ ra một nụ cười.
Triệu Thắng Quân thấy Ôn Hân thổi xong một khúc, hết sức ân cần đưa lên một ly nước, "Thổi mệt rồi, uống ngụm nước đi.”
Ôn Hân cố ý làm bộ như không nghe thấy, Triệu Thắng Quân hậm hực đặt cái chén lên cối xay bên cạnh. Ôn Hân nhìn bộ dáng tiểu hắc muội nhìn chằm chằm vào chiếc kèn của cô, cô lau sạch chiếc kèn rồi đưa tới trên taycô bé, "Đến đây, chị hôm nay dạy em thổi.”
Triệu Thắng Quân mặt xám mày tro đứng ở một bên.
Harmonica là một loại nhạc cụ đơn giản dùng miệng thổi khí hoặc là hít khí để rung các lưỡi của nhạc cụ để phát ra âm thanh, nó tuy rằng đơn giản, nhưng có thể thổi ra ít nhất hai loại hợp âm, thậm chí có thể đồng thời thổi ra hai bộ phận âm thanh độc lập,âm thanh kéo dài và dai dẳng. Bởi vì nó nhỏ, dễ mang theo vàchắc chắn, nó cũng trở thành cây kèn trong túi củanhiều người.
Ôn Hân cẩn thận giảng giải cho tiểu hắc muội cấu tạo cùng nhạc lý đơn giản, liền bảo cô bé thổi thử xem, Ôn Hân chỉ bắt đầu dạy cho cô bé vài nốt cấp bảy đơn giản.
Tiểu hắc muội tựa hồ đối với thứ này cảm thấy có chút hứng thú, lúc Ôn Hân dạy mắt to nhìn Ôn Hân hết sức cẩn thận, hiện tại đến phiên cô bé thử.
Khục......
Sao......
Meo......
Ôn Hân nói một âm, tiểu hắc muội thổi một âm, lần đầu tiên một âm cũng không thổi sai, âm thanh thổi ra cũng rất tròn trịa, đủ luồng không khí, vừa không bị rè vừa không có thanh âm bén nhọn, thổi ra từng âm đều không có tạp âm, rõ ràng sáng ngời.
Ôn Hân mở to hai mắt nhìn cô bé, "Oa, em gái Tiểu Hắc, em thổi rất hay em có biết hay không.”
Tiểu hắc muội đại khái là lớn như vậy nhưng đây là lần đầu tiên cô bé được khen ngợi, khuôn mặt nhỏ nhắn đều đỏ bừng, nhưng là lộ ranụ cười xấu hổ, da mặt rất mỏng liền muốn buông xuống kèn harmonica hướng trong phòng chạy.
Ôn Hân giữ chặt cánh tay cô bé, "Đừng chạy, chúng ta thổi thêm câu này.”
Ôn Hân lật ra khúc nhạc phổ mà mấy ngày nay cô luyện tập nhiều lần, cô chỉ vào dòng đầu tiên của bản nhạc và giải thích ý nghĩa từng nốt nhạc cho cô bé, còn hát cho cô bé một lần bài hát gốc, để cho tiểu hắc muội thổi một lần.
Đừng nói, thổi một lần đơn âm liền rõ ràng tròn trịa như vậy, người với người chính là không giống nhau, tuy rằng lần thứ nhất thổi lên có chút thiếu sót, thế nhưng sau hai ba lần, tiểu hắc muội có thể hoàn chỉnh thổi ra câu thứ nhất.
Ôn Hân trừng mắt nhìn tiểu hắc muội, sờ sờ đầu của cô bé, " Hắc muội, ông trời đóng đi một cánh cửa của em nhưng lại mở ra một cánh cửa, em rất lợi hại đó.”
“Ha ha, hắc muội thổi thật tốt. "Triệu Thắng Quân ngồi ở cửa nhìn hai người một lớn một nhỏ ở đó thổi kèn ác - mô - ni - ca, lúc này thấy Ôn Hân lộ ra khuôn mặt tươi cười, rốt cục tìm ra chỗ để chen miệng vào.
Ôn Hân nghe được Triệu Thắng Quân nói liền thu lại nụ cười cười, không để ý tới anh, sờ sờ đầu tiểu hắc muội, Triệu Thắng Quân xấu hổ gãi gãi mũi.
Tiểu hắc muội nghe không hiểu Ôn Hân đang nói cái gì, nhưng cô bé rất coi trọng chiếc kèn trong tay, cúi đầu vuốt ve harmonica trong tay nhiều lần, thoạt nhìn yêu thích không buông tay.
Tiểu Hắc Tử vừa tan học trở về, từ đầu hẻm liền ngửi thấy mùi thơm, một đường chạy về, thấy ba người ngồi ở trong sân, ánh mắt đột nhiên tập trung vào chiếc kèn ác - mô - ni - ca kia, khoa trương bịt lỗ tai, "Ai nha nha, chết tôi rồi, chị Ôn Hân của tôi lại tới thổi kèn ác - mô - ni - ca này.”
Thằng nhóc này, Ôn Hân còn chưa đứng lên đánh cậu, Triệu Thắng Quân một tay túm lấy tiểu Hắc Tử xông vào trong cửa, Triệu Thắng Quân nghẹn khuất nửa ngày không tìm được nơi trút giận, lập tức đem tiểu hắc tử miệng đầy râu ria đánh cho một trận.
Mì hầm lúc này cũng đã nấu xong, mẹ Hắc Tử ở nhà gọi mọi người ăn cơm, Ôn Hân mang theo tiểu hắc muội dẫn đầu đi vào, Triệu Thắng Quân tự nhiên đuổi theo bước chân của đối tượng nhỏ, tiểu hắc tử đi ở phía sau cùng, vuốt mông bị đánh của mình, nhìn nụ cười lấy lòng của anh Thắng Quân, như một ông già lắc lắc đầu, ai, anh của cậu từ khi nào trở nên không có tiền đồ như vậy?
Mẹ Hắc Tử làm ra món mì hầm màu sắc tươi sáng, tản ra mùi thơm, nhìn cũng rất có khẩu vị, thêm mỡ heo nhiều, thơm mà không ngấy, hơn nữa còn có một chút dấm tỏi, khoai tây nhiều, đậu đũa tinh khiết thơm ngon, ăn vào thật đúng là thơm ngon ngon miệng, tất cả mọi người ăn chén bát bừa bộn, tiểu Hắc Tử một người liền ăn ba bát lớn, trái lại Triệu Thắng Quân thì thoạt nhìn không có khẩu vị gì, đối tượng nhỏ nhà anh là triệt để tức giận, cả đêm không cho anh một ánh mắt, Phản ứng cũng không phản ứng, anh tự nhiên ăn không ngon. Hai người giận dỗi tất cả mọi người đều nhìn ra, ăn cơm xong, Ôn Hân dặn dò tiểu hắc muội để cho cô bé ngày mai đi đất hoang, chính mình dạy cho cô bé thổi kèn harmonica, liền ra cửa trở về ký túc xá, Tiệu Thắng Quân tự nhiên chân trước chân sau theo ra ngoài.
Dọc theo đường trở về Triệu Thắng Quân đi ở bên cạnh không nói chuyện, cười gượng vài tiếng. Ôn Hân một lần cũng không để ý tớianh, mãi cho đến khi trở về ký túc xá thanh niên trí thức cũng không cho anh một ánh mắt, Triệu Thắng Quân vẫn đi theo tới cửa ký túc xáthanh niên trí thức, mới dừng chân. Trở về phòng, Ôn Hân tức giận ngồi ở trên giường một lúc lâu, lại nhịn không được từ cửa sổ nhìn ra ngoài, chỉ thấy Triệu Thắng Quân thất hồn lạc phách còn đứng ở cửa sân ký túc xá, ngơ ngác nhìn vào bên trong, nhìn mãi một lúc lâu, dẫn tới ký túc xá nam thanh niên trí thức bên cạnh có người đi ra hỏi anh làm gì, anh mới ỉu xìu cúi đầu rời đi.
Triệu Thắng Quân hôm nay lại ngủ không yên, lần này không phải khô nóng, là lo âu, nằm ở trên kháng lật qua lật lại giống như cái bánh nướng, vừa nghĩ tới đối tượng nhỏ về sau sẽ không bao giờ để ý tới anh nữa, anh liền oán hận mắng mình làm sao có thể nghĩ ra cái loại chủ ý ngu ngốc này.
Triệu Thắng Quân nằm ở trên giường tự suy xét lại bản thân, ủy khuất dùng ngón tay cào vào vách tường,
Xong đời, cô ấy thật sự tức giận, phải làm sao bây giờ?
Cũng không biết ngày mai cô ấy còn có thể để ý đến anh hay không?
Cô ấy có thể sẽ không bao giờ để ý đến anh nữa không?
Có phải cô ấy không cần anh nữa không?
……
Cả đêmsuy nghĩ, trên tường đất kia thật sự bị anh đào ra một cái hố to, cả đêm nay, ngoài miệng lại nổi lên vàicái mụn.
Ngày hôm sau lúc ăn sáng, tự nhiên không thể thiếu một trận chế nhạo của người nhà, lần này mặt anh cũng không đỏ một chút nào, ngồi ở trên bàn cơm ngây ngốc, mụn cùng mụn có thể giống nhau sao?Người trần mắt thịt như họ, cái gì cũng không hiểu!