Thập Niên 70: Bá Chủ Mỹ Thực Nuôi Con Ký

Chương 12: Nhiệm Vụ Thứ Hai 1








Chu Tú Tú nhắm mắt lại, hệ thống bắt đầu truyền cốt truyện về hai đứa trẻ vào đầu cô.Quyển niên đại văn kia, toàn bộ tình tiết của hai đứa trẻ đều là các câu chuyện ở phiên ngoại.Theo tình tuyết truyện thì hai ngày sau Tiểu Niên và Tiểu Uyển sẽ bị Đại Phi lén dẫn vào thị trấn, ba đứa trẻ được chơi đùa nên không ai để ý tới ai, rồi Tiểu Uyển vô tình bị lạc.Tiểu Uyển mới 3 tuổi, tính tình lại nhút nhát nên khi bị người ôm đi cũng không dám kêu cứu hay chống cự, lại không biết rằng, hình bóng anh trai bé ngày càng xa.Qua vài năm sau, Tiểu Uyển bị nuôi ở một nhà vùng đất hẻo lánh, trở thành con dâu nuôi từ bé của con trai ngốc nhà đó.


Ở trong khó khăn, cô bé học cách phấn đấu, khi trở về đã không còn như xưa, cô bé lại đi thích con trai của nữ chính.

Mặc dù như thế, cô bé vẫn khó thoát khỏi số phận, vào giây phút lời nói dối bị vạch trần, đối phương tuyệt tùng lạnh lùng, mà khi đó, nhà chồng cô bé đã cầm dao đuổi tới, lấy con của cô bé ra uy hiếp bắt cô bé phải trở về.Tiểu Uyển thất vọng, chấp nhận số phận của mình, quay về thôn nuôi dạy lũ trẻ.


Chỉ tiếc là khi trước cô bé từ bỏ con mình khiến chúng bị ám ảnh, nên cho đến giây phút cuối cùng của cuộc đời, bọn nhỏ cũng không quan tâm đến cô.Về phần Tiểu Niên, kể từ khi em gái mất tích, nó như trở thành một con người khác, lớn lên trong đau đớn và tự trách, tính tình ngày càng hung ác, nham hiểm.

Sau khi lớn lên, nó gặp phải một cô gái, cô gái đó chính là đứa con gái sau khi lớn của nữ chính trong sách.Tiểu Niên nghĩ rằng đối phương là ánh nắng trong đời nên đã mở lòng mình, nhưng nó lại không ngờ lại bị người ta chặn đường cướp mất tình yêu.

Nó nhất thời lạc đường, vô tình bị phế bỏ hai chân, cuối cùng sống cả đời trong không cam lòng và tự trách.Nhìn xem, tận cho đến phiên ngoại, hai đứa con của nguyên chủ vẫn bị ảnh hưởng bởi cô ta.Thù bao lớn?Sau khi đọc xong phiên ngoại này, ánh mắt Chu Tú Tú trở nên lạnh hơn một chút.Rõ ràng là hai đứa trẻ rất nhạy cảm, chúng chỉ cần cảm nhận được trên người mẹ đang tức giận thì bắt đầu lo sợ nín thở.Hai đứa nhỏ thu mình lại và cúi đầu như thể chúng đã làm sai điều gì đó.Chu Tú Tú cuối cùng cũng lấy lại tinh thần.Cô đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve vết thương trên chân hai đứa nhỏ, nhẹ giọng hỏi: “Còn đau không?”Giọng của nguyên chủ rất hay, nhưng trái tim cô ta lại không mềm nhẹ như vậy.Cô ta biết mùa hè đến, quần áo của hai đứa trẻ mặc sẽ lộ ra cánh tay nên khi đánh bọn trẻ, cô ta chuyên đánh vào những chỗ mà người bên ngoài không nhìn thấy.Đứa trẻ gầy guộc và làn da mỏng manh làm sao có thể thể chịu nổi.Chu Tú Tú cảm thấy nhói trong lòng, cô đi lấy chậu rửa mặt múc nước, vắt khăn lông lau vết thương cho bọn họ.Cô vừa xuyên qua, ngay đêm qua, nguyên chủ còn ra tay đánh hai đứa nhỏ, nếu không phải lúc nhéo tụi nó dùng hết sức mạnh thì vết máu ứ đọng này làm sao lại rõ ràng như thế?Khăn ấm chậm rãi xoa lên chân của hai đứa trẻ, lúc đầu bọn chúng còn căng thẳng, đến khi cảm thấy mẹ sẽ không đánh mình, sau đó mới dần dần thở ra một hơi.Chỉ là vẫn sợ bị đánh chết, nên cảnh giác trong lòng nhất thời không bỏ xuống được.


Bọn trẻ không nhức nhích nhìn chằm chằm Chu Tú Tú, ánh mắt ngây thơ lộ vẻ thấp thỏm.Không biết đã qua bao lâu, Tiểu Uyển hỏi: "Mẹ, mẹ định tái giá sao?"Nghe giọng điệu cẩn thận của cô bé, Chu Tú Tú cúi đầu giúp bọn chúng lau, trong lòng chua xót, thấp giọng hỏi: "Các con biết tái giá là gì sao?"Tiểu Uyển khẽ liếc nhìn anh trai mình.Tiểu Niên do dự một lúc, giọng nói trong suốt rành mạch nói: “Là cùng người khác kết hôn, không lo cho chúng con nữa.” Đó là những gì bà nội nói.Nghe vậy, hai tay Chu Tú Tú cứng đờ.Sau khi cha cô mất lúc cô còn nhỏ, mẹ cô bỏ cô đi, mọi người đã nói với cô rằng cha mẹ cô không cần cô nữa.Chu Tú Tú hiểu rõ những lời nói này hơn ai hết sẽ gây ra tổn thương như thế nào đối với trẻ con.Chúng vẫn còn rất nhỏ nên cần được bảo vệ..