Nhưng phải tạo mối quan hệ, không biết chừng sau này, một lúc nào đấy người ta vui vẻ một cái, liền đưa hai đứa cháu trai nhà mình đến nhà máy may trong huyện đi làm công nhân đâu.
Giang Đại Sơn cũng nghĩ đến những điều này, nhưng ông ta nghĩ đến càng sâu xa hơn Trương Quế Hoa, rõ ràng nhà con trai cả mới là ân nhân cứu mạng của Úc Thừa, Úc Thừa cũng chỉ đối tốt với nhà con trai cả thôi, còn đối với bọn họ thì luôn lạnh nhạt thờ ơ.
Cho nên muốn cùng cậu ấy duy trì lui tới, cũng chỉ có nhà con trai cả mới có thể làm được thôi.
Đoán chừng sau này, cái nhà này của bọn họ còn phải dựa vào con trai cả, người trước đây không đứng đắn nhất, không có triển vọng nhất nâng đỡ.
Úc Thừa nhàn nhạt "Ừm" một tiếng, liền tiếp tục vuốt vuốt bàn tay nhỏ của Giang Miên Miên.
Cậu là người cực kỳ nhạy bén, lại gặp nhiều dạng người mang theo mưu đồ tiếp cận mình giống vậy, bởi thế rất khó tiếp nhận những người khác đến gần mình.
Nhưng một nhà Cừu Non đối với cậu rất chân thành tự nhiên, dù là có chút mưu toan cũng đều đường đường chính chính thể hiện ở trước mặt cậu, chưa bao giờ giấu diếm.
Đôi tay của Giang Miên Miên bị miết qua miết lại: . . . Tay của cô không phải đồ chơi mà!
Được rồi, nể mặt cậu khiến chủ nhiệm Chu thêm phiền, liền để cậu sờ một chút vậy.
Mà người trong thôn nhìn thấy chủ nhiệm Chu đạp xe đạp đi phía sau, lập tức tràn vào nhà họ Giang như ong vỡ tổ, ngay cả bí thư chi bộ cùng trưởng thôn đều đến đây.
Có người còn không không kịp chờ đợi kêu gào: "Thím, người vừa lúc nãy thật sự là chủ nhiệm xưởng may trong huyện à? "
Trương Quế Hoa ưỡn ngực lên, nói oang oang: "Đúng vậy! Chủ nhiệm Chu dưới tay quản lý hơn mấy trăm người luôn đấy."
Mặc dù chủ nhiệm Chu là bị con trai cả làm tức bỏ đi, nhưng không hề ảnh hưởng đến việc Trương Quế Hoa coi ông ta là đề tài để khoe khoang.
Dù sao ông cũng nghe không được.
"Thảo nào mà ngồi xe đạp đến đây, âu phục cùng giày da mặc trên người ông ấy cũng phải hơn mấy chục đồng nhỉ? Còn có đầu tóc bóng lộn, chỉnh tề như được bò liếm kia nữa."
"Tôi còn chưa từng được thấy qua lãnh đạo lớn như thế bao giờ đâu, nhìn xem người ta ăn mặc khí phái chưa, mặc so với trưởng thôn chúng ta còn tốt hơn."
Trưởng thôn bị các thôn dân trêu ghẹo cũng không giận: "Khụ khụ, mọi người khen người ta thì cứ khen ta đi, đừng mang tôi ra so sánh với người ta nữa. Người ta là lãnh đạo trong huyện, tôi cùng lắm chỉ là một người trưởng thôn mà thôi, không thể sánh bằng người ta được."
"Ôi chao, trưởng thôn, ông lại khiêm tốn rồi, anh ta quản một cái nhà máy thì ông cũng quản cả một cái làng mà." Có người nọ bình thường thích nịnh hót, tiến đến bên cạnh trưởng thôn vừa cười vừa nói.
Mọi người mặc dù cùng người nhà họ Giang nói chuyện, nhưng mà ánh mắt nhưng vẫn không rời đi một đống hộp quà bày ra trên bàn, ai ai cũng đều hâm mộ vô cùng.
Thấy như thế, Trương Quế Hoa hắng giọng một cái, dương dương đắc ý nói: "Những thứ này đều là quà cảm ơn mà chủ nhiệm Chu đưa cho Trường Hải."
Người trong thôn nghe xong, trong miệng lời khen tuôn ra liên tục không nghỉ .
"Đúng là người tốt sẽ nhận được quả ngọt, Trường Hải không tốn công vô ích rồi."
"Trường Hải đây được gọi là thấy việc nghĩa mà sẵn lòng giúp đỡ! Tôi đã sớm nói rồi mà, Trường Hải nhìn thì đểu cáng nhưng thật ra lại là một người có trái tim nhân hậu."
"Đúng vậy đúng vậy, tôi cũng đã nói Trường Hải là người tốt, lúc còn bé dù bắt con thỏ hoang cũng muốn mang về hiếu thuận cha mẹ."
. . .
Khi biết được là Giang Miên Miên phát hiện Úc Thừa ở sông, lại mồm năm miệng mười bắt đầu khen ngợi Giang Miên Miên.
"Tam Nha nhà ông bà từ nhỏ đã thông minh, lớn lên lại trắng trẻo xinh đẹp, nói không chừng chính là tiên nữ hạ phàm chuyển thế."
"Đúng đúng, đứa bé Tam Nha này sau này chắc chắn là người có phúc khí lớn ."
"Cái gì mà sau này chứ! Tam Nha bây giờ phúc khí đã rất lớn rồi, nếu không phải thì sao hết lần này đến lần khác lại là cô nhìn thấy người ta. Theo tôi thấy thì không chừng Tam Nha chính là tiên nữ trên trời hạ phàm đến già nhà họ Giang báo ân."