Thập Niên 70 Hợp Đồng Phu Thê

Chương 23: Chương 23






Công việc này thực sự rất nhẹ nhàng, chỉ cần đứng dưới gốc cây và ghi chép lại.



Trong lúc cân lúa, Trần Ngưng quan sát những người đang làm việc ở chỗ tuốt lúa, cô phát hiện rằng có rất nhiều người đàn ông trong làng đang làm việc ở đây.



Có người đưa lúa đến bên cạnh máy tuốt, có người chuyên tuốt lúa, có người lại nhấc lúa đã được tuốt lên cao, làm sạch bụi bằng cách sàng qua sàng lại.



Sau khi lúa đã được xử lý sạch sẽ, cũng có người chuyên đóng vào bao và vận chuyển tới bên dưới tán cây hoè già - nơi các cô đang đứng để tiến hành cân đo.



Bụi bẩn bay lên khắp nơi xung quanh, trong màn bụi đâu đâu cũng thấy những bóng người.



Mặc dù lớp bụi ở chỗ Trần Ngưng ít hơn một chút, nhưng sau khi đứng dưới gốc cây trong thời gian dài, đôi mắt và phần cổ bên ngoài khẩu trang cũng bị bụi bám đầy.



Quần áo phía sau lưng ẩm ướt, toàn bộ cơ thể đều dính đầy mồ hôi, ngứa ngáy, chỗ nào cũng không thoải mái.




Tuy nhiên, các cô còn tốt hơn so với những người đang làm việc ngoài chỗ đập lúa kia, họ phải làm việc trực tiếp dưới ánh nắng mặt trời gay gắt.





Phần da thịt lộ ra bên ngoài áo quần của nhiều người đã bị rám nắng, nhưng không có ai trong số họ phàn nàn, cho nên, Trần Ngưng dù khó chịu đến đâu cũng không thể hiện ra ngoài.




Làm việc đến khi mặt trời đã đứng bóng, vị đội trưởng chịu trách nhiệm cân đo kia bèn nói với Trần Ngưng và Chúc Á Nam:“Nghỉ ngơi trước đi, ở bên kia có nước, hai cô qua đó rửa mặt một chút.



Xong xuôi cũng đừng vội đi về nhé, ở lại có kem que để ăn nữa đấy.



”Chúc Á Nam vui vẻ nói:“Có chuyện tốt đến như vậy nữa sao, thật không ngờ còn có kem que để ăn.



Là ai mua vậy ạ?”Vị đội trưởng cười cười liếc nhìn Trần Ngưng một cái, không nói gì thêm.




Trần Ngưng cảm thấy có chút kỳ quái, tự hỏi đội trưởng nhìn cô vì lí do gì, dù sao cũng không phải cô mua kem.



Mặc dù trước đây điều kiện kinh tế của cô không tồi, có thể mua nhà mua xe, nhưng bây giờ cô đang nghèo rớt mồng tơi.



Tiền ở trong túi có thể đủ để mua một vài que kem, nhưng làm sao có thể mời được nhiều người như vậy ăn kem chứ.



Bỏ qua cái nhìn kỳ lạ của đội trưởng, Trần Ngưng thấy có nhiều người đi về phía thùng nước ở bên kia để rửa mặt rửa tay.



Tìm được một khoảng trống, cô cũng đi qua, lấy gáo múc một gáo nước từ trong thùng lớn, đổ vào bồn, bắt đầu rửa mặt, rửa tay và cổ.




Sau khi rửa xong, cô nhíu mắt đứng thẳng lưng, vì còn giọt nước đọng ở trên mặt, nhất thời cô không nhìn rõ được tình hình ở xung quanh.



Lúc này, có người ở bên cạnh đưa cho cô một cái khăn mặt, Trần Ngưng tưởng rằng đó là Chúc Á Nam, vì Chúc Á Nam đã nói với cô rằng cô ấy có mang theo khăn mặt.



Cô nhận lấy chiếc khăn, vội vàng lau mặt và cổ, sau đó đưa khăn lại và nói:“Cảm ơn.



”Vừa nói xong hai chữ này, Trần Ngưng ngay lập tức ngỡ ngàng.



Chỉ thấy một người đàn ông khoảng chừng hai mươi sáu, hai mươi bảy tuổi nở nụ cười nhận lấy chiếc khăn.



Người nọ mặc một chiếc áo sơ mi trắng, túi áo kẹp một cây bút máy, còn nhã nhặn hỏi cô:“Trời nóng quá nhỉ, em có mệt không?”Trần Ngưng ngạc nhiên không hiểu vì sao Ngũ Kiến Thiết lại xuất hiện ở đây.



Anh ta đến từ lúc nào vậy?.