Thập Niên 70 Phát Sóng Trực Tiếp Bán Hàng

Chương 19: Chương 19






Phương Tình có bao nhiêu yếu đuối Trần Sinh đại khái cũng hiểu rõ, cô càng không nói lời nào, uất ức mình, Trần Sinh lại càng cảm thấy có hơi thiếu nợ cô, anh phải nghĩ trái nghĩ, anh không muốn khiến Phương Tình miễn cưỡng.



Trần Sinh yên lặng rửa sạch bát đũa, vác cuốc, không nói hai lời đã xuống ruộng làm việc.



Phương Tình ở trong sân phơi nắng, nhàm chán lấy điện thoại di động ra, chụp anh về phía sân một vòng, chụp xong cúi đầu nhìn mình có không ít bụi đất xám, thở dài, trở về phòng tùy ý tìm một bộ quần áo của Trần Sinh chắp vá mặc vào.



Lại theo bờ tường tìm mấy tảng đá để điện thoại di động, chọn góc độ cho tốt, làm việc như giặt vắt quần áo.



Xác định hình ảnh mình giặt quần áo đã được ống kính ghi lại, vừa lòng lau tay, đá chậu quần áo còn chưa giặt xong sang bên cạnh, lau khô nước trên tay, cầm lấy điện thoại di động bắt đầu cắt video.





Bánh Nhân Đậu trơ mắt nhìn Phương Tình ghép từng đoạn video lại với nhau, lại trơ mắt nhìn cô mở anh thanh để chọn, Bánh Nhân Đậu như lâm đại địch bắt đầu gầm gừ.



"Chủ nhân, cô đang làm gì?"Phương Tình căn bản không để ý tới tiếng la hét của Bánh Nhân Đậu, ngón tay ấn màn hình, gõ một dòng chữ: "Xuyên tới thập niên 70ngày đầu tiên, bếp đất không cháy, đốt thành một thân tro bụi.




"Bánh Nhân Đậu lo lắng dậm chân trong đầu Phương Tình, Phương Tình chỉ vào nút truyền tải, tiếng gầm gừ của bánh Nhân Đậu càng ngày càng luồn vào rừng sâu biển rộng: "Chủ nhân, cô có thể an phận chút không, đưa điện thoại di động cho cô để cô hoàn thành mong muốn, để cô chi tiêu tiền cô không thể chi tiêu khi còn sống, cô bây giờ đang làm gì, cô sao lại có thể trực tiếp ghi lại chuyện cuộc sống khi xuyên không? Cô, tôi thực sự sẽ bị cô làm tức giận đến mức tìm chết.



”Phương Tình xoa xoa tai mình:"Màng nhĩ sắp bị cậu làm vỡ vụn, Bánh Nhân Đậu ngu ngốc, tôi ở đây là vạn người chê, ngay cả người nói chuyện cũng không có, tôi quay video tìm cho mình một việc làm không phải cũng rất tốt à, cậu yên tâm đi, tôi nói mình xuyên đến thập niên 70 cũng sẽ không có người tin, không tin cậu xem.




"Bánh Nhân Đậu tò mò nhìn điện thoại di động của Phương Tình, phía dưới là đoạn video cô vừa đăng tải lên, đã có mấy bình luận:"Ôi, bây giờ video ngắn về nông thôn đang hot, từ khi nào giới truyền thông đã cuốn đến mức này chứ? Cảnh tượng bố trí này rất thật.



”"Vượt qua ngày đầu tiên của những năm 1970? Này, còn đừng nói, video này quay ra thực sự có giai điệu đó.



”"Tài khoản này khá thú vị, chơi xuyên không à? Là người trong làn sóng chú ý đầu tiên.



”Trái tim của Bánh Nhân Đậu bắt đầu thoáng bình phục, Phương Tình nhét điện thoại di động vào trong túi áo rộng thùng thình, Bánh Nhân Đậu cho rằng cô muốn đi giặt quần áo chưa giặt xong, lại thấy cô sải bước từ trong sân đi ra ngoài.



Buổi trưa Hứa Thải Liên đến thăm khiến Phương Tình thoáng có vài phần cảnh giác.




Cô phải vụng trộm đi xem, cô nhóc này rốt cuộc có ý đồ gì.



Hạ Ngôn ở dưới ruộng bị ánh nắng mặt trời làm cho choáng váng, cánh tay cũng đang bị động phất phất, bàn tay nắm cuốc bị mài ra mụn nước, anh ta đối với cuộc sống như vậy đã bắt đầu chết lặng, loại cuộc sống sáng sớm rời giường này, trong mắt đầy đất vàng khiến anh ta cảm thấy tuyệt vọng.



Thanh niên trí thức bên cạnh cùng làm việc lại dừng công việc trong tay, bắt đầu lẩm bẩm:"Ai, các người xem, đó không phải là đứa câm không? Cô ta mặc quần áo của người đàn ông nhà mình? Thật đúng là đừng nói, mặt mày đứa câm được rửa sạch sẽ, có hơi giống cô gái trong thành.



”"Cứ làm tốt công việc của các cậu, đứa câm đẹp mắt lúc trước sao cậu không cưới? Tôi nghe dân làng nói, đứa câm này đột nhiên nói chuyện, giống như trúng tà, đánh cha mắng mẹ, các cậu cũng đừng tới trêu chọc, rất xui xẻo.




”Hạ Ngôn yên lặng ném cuốc trong tay mình xuống, khinh thường hừ lạnh một tiếng, căn bản mặc kệ mọi người nghị luận, cất chân đi về phía Phương Tình.



Phương Tinh nhìn thấy Hạ Ngôn mặt mày cong cong cười rất đẹp mắt, cô biết mình đi đường này, không ít lần bị người ta nghị luận, dân làng làm việc đều dừng lại công việc trong tay chỉ trỏ cô.





Chỉ có Hạ Ngôn không hề ghét bỏ nào với cô.



Phương Tình dừng bước c nghiêng đầu nhìn Hạ Ngôn:"Anh có biết Trần Sinh làm việc ở đâu không? Tôi tìm rất lâu, sao không nhìn thấy người, anh ấy không phải lười biếng đất chứ?”Khóe miệng Hạ Ngôn hơi nhếch lên, cười vô cùng trong sáng, giơ ngón tay lên chỉ: "cô còn phải đi thêm một đoạn nữa, Trần Sinh hẳn đang làm việc ở mảnh đất cuối cùng.



"Phương Tình nhìn theo tay Hạ Ngôn, không hiểu sao bị mụn nước trên tay anh ta làm lắc mắt, mở miệng hỏi:“Bàn tay anh, không đau sao?”Hạ Ngôn hơi giật mình, Thanh niên trí thức bọn họ xuống nông thôn làm việc trong vùng đất vàng này, luôn bị dân làng ghét bỏ, nói bọn họ làm việc chậm, nói bọn họ không chịu ra sức, nhưng chưa từng có ai quan tâm, bọn họ vì thích ứng với công việc ở đây đều chịu khổ thế nào.



Hạ Ngôn giấu tay vào tay áo: "Không sao, tới nơi này lâu như vậy, sớm muộn gì cũng sẽ quen.



".