Thất Giới Hậu Truyện

Chương 565: Băng Thiên ứng kiếp – phần 2




Trên Băng Nguyên, giao tranh của hai phe lúc này đã tiến vào giai đoạn gay cấn.

Phương Mộng Như trải qua một phen khổ chiến, cuối cùng đã đến bên Băng Tuyết lão nhân, hai người liên tay chống địch, đối phó với bốn con thú lạ, tình hình không lạc quan lắm. Hiện nay, Băng Tuyết lão nhân cơ hồ đã mất đi năng lực phản kích, thân thể có nhiều vết thương, nguyên thần cũng bị trọng thương, có thể giữ được tỉnh táo hoàn toàn bằng vào ý chí kiên định, nếu không đã sớm chết trong tay của địch nhân. Phương Mộng Như tình trạng tốt hơn nhưng bản thân bị trọng thương, lại thêm phải bảo hộ cho Băng Tuyết lão nhân, tình thế tỏ ra vô cùng nghiêm trọng, chỉ có thể toàn lực phòng ngự, tận hết sức kéo dài thời gian.

Triệu Ngọc Thanh một mình chống ba, khí thế kinh trời, bằng vào tu vi siêu cường của cảnh giới Thiên Tiên liên tục đánh cho ba con thú lạ né đông tránh tây. Trước đây, Triệu Ngọc Thanh dùng thủ đoạn sét đánh ngang tai tiêu diệt một con thú lạ, điều này khiến cho những con thú lạ còn lại cảnh giác cao độ, chuyển biến phương thức tiến công, không dám khinh địch đấu thẳng với Triệu Ngọc Thanh. Kể từ đó, hai phe giao chiến chìm vào giai đoạn giằng co, Triệu Ngọc Thanh tuy có thực lực kinh người, nhưng trong thời gian ngắn ngủi cũng khó mà giết chết được ba cường địch.

Bên này, Băng Thiên giao tranh với hai con thú lạ cũng vô cùng đáng xem. Thân là Đại trưởng lão tu vi tinh thâm nhất Đằng Long cốc, về mặt tu vi, Băng Thiên còn thâm hậu hơn so với Triệu Ngọc Thanh, nhưng ông chưa từng tu luyện Đằng Long Cửu Biến. Một đêm khổ chiến, Băng Thiên đã sớm có lòng cừu hận, lại thêm ba vị trưởng lão trước sau ứng kiếp, điều này càng khiến Băng Thiên hận vô cùng địch nhân trước mặt, quyết tâm giết sạch bọn chúng. Có tâm tình như vậy rồi, Băng Thiên ra tay không lưu chút tình nào cả, Băng Hỏa thần quyết được ông thi triển có uy lực hơn gấp mười lần của Từ Tĩnh.

Đối mặt với phẫn nộ của Băng Thiên, hai con thú lạ toàn lực ứng chiến, mỗi con thi triển tuyệt kỹ mạnh mẽ nhất, ý đồ áp chế ngọn lửa khí của Băng Thiên, đáng tiếc lại không thể được như mong muốn. Giữa chiến trường, ánh sáng lấp lánh, tỏa khắp mọi nơi. Tiếng cuồng phong gào thét liên miên không ngừng, hệt như tiếng gào của quỷ dữ mô tả những thù hận ngày nào.

Ngạo nghễ giữa không trung, Băng Thiên nhìn hai con thú lạ chạy tới chạy lui, lạnh lùng tàn khốc nói:

- Thời gian không còn sớm nữa, cửa địa ngục đã mở cho các ngươi, đi chết đi.

Hai tay giơ cao, tụ sức mạnh chống trời, cột sáng đỏ rực và trắng muốt rọi chiếu lẫn nhau mang theo sức mạnh băng và lửa, theo sự khống chế của Băng Thiên, nhanh chóng dung hợp thành một, tạo thành một quả cầu sáng khổng lồ mờ hiện ánh sáng đỏ trắng từ trời cao giáng xuống. Nhìn quả cầu ánh sáng trên đầu, hai con thú lạ trong mắt toát ra ánh sáng nghi hoặc, không hiểu được ý đồ của Băng Thiên, cũng không biết được công kích như vậy có thể gây nên tác dụng gì. Để cẩn thận, hai con thú lạ không dám chậm rãi, mỗi con tự mình toàn lực phòng ngự, hơn nữa còn tăng tốc di động để ứng phó với tình hình có thể phát sinh.

Rất nhanh, quả cầu ánh sáng đánh xuống trùm lấy Băng Thiên, xem ra không có chút nào khác thường, hệt như một lưới sáng phòng ngự, tạm thời che phủ hình bóng Băng Thiên, khiến người bên ngoài không cách nào nhìn ra được tình hình bên trong. Thấy tình hình như vậy, hai con thú lạ đưa mắt cho nhau để làm ám hiệu bằng ánh mắt, sau đó giảm chận tốc độ lại vây quanh quả cầu đang xoay tròn, ý đồ thăm dò tình hình bên trong. Lúc này, quả cầu sáng đột nhiên bành trướng, dùng tốc độ nhanh chóng như chớp điện tràn ra bên ngoài, lập tức nuốt lấy hai con thú lạ, cuốn chúng vào bên trong quả cầu ánh sáng. Sau đó, quả cầu ánh sáng đột nhiên thu nhỏ, sức mạnh căng ra ngoài quay đầu trở về, sức phá hủy của nó rất mạnh người không tự mình đụng vào sẽ không thể tưởng tượng được. Phát hiện đã lầm mưu, hai con thú lạ cố gắng phản kháng, miệng phát ra những tiếng kêu điên cuồng, ý đồ thoát khỏi sức trói buộc đó, thoát khỏi sự khống chế của Băng Thiên.

- Không kịp rồi!

Thanh âm lạnh lùng tựa như đao nhọn hung hăng đâm vào ngực của hai con thú lạ, phá vỡ hy vọng cầu may của bọn chúng.

Băng Thiên khống chế sức mạnh của quả cầu ánh sáng lập tức tác dụng lên người của địch nhân, sức mạnh băng hỏa của nó có thể tiêu diệt vạn vật chốc lát đã hủy diệt cơ thể huyết nhục của địch nhân, tiếp tục luyện hóa nguyên thần của bọn chúng.

Đối mặt với cái chết, hai con thú lạ điên cuồng phản kháng, bất đắc dĩ thực lực cách xa nhau, bọn chúng tuy không cam lòng nhưng khó mà thay đổi được cục diện. Trải qua một phen khổ sở giãy dụa tranh đấu, cuối cùng bọn chúng đi đến đầu kia của con đường đời.

Bật cười hờ hững, Băng Thiên ngạo khí vút tận mây cao, lập tức thu lại Băng Hỏa thần quyết, xuất hiện bên cạnh Phương Mộng Như, chỉ trong cái phất tay thì khí lạnh đã tràn ngập, lập tức đóng băng hai con thú lạ, hóa giải hiệu quả áp lực lên Phương Mộng Như. Cũng đúng lúc này, tay trái của Băng Thiên xoay lật, hào quang đỏ rực hệt như chớp điện lập tức đánh trúng vào hai con thú bị khí lạnh phong kín đó, hủy diệt cơ thể huyết nhục của bọn chúng ngay tại chỗ, đánh cho nguyên thần của chúng bị trọng thương.

Xuất hiện vô cùng bất ngờ của Băng Thiên lập tức khiến cho hai con thú lạ còn lại cảnh giác, dọa cho bọn chúng hoảng sợ né tránh.

Phương Mộng Như thở phào nhẹ nhõm, khẽ nói:

- Đa tạ sư thúc.

Băng Thiên trả lời:

- Chớ có khách khí, hắn bị thương rất nặng, con phải chiếu cố kỹ lưỡng cho hắn.

Phương Mộng Như đáp:

- Sư thúc an tâm, con sẽ chiếu cố sư huynh thật tốt.

Băng Thiên khẽ gật đầu, quét mắt qua chung quanh, sau đó ngửng đầu nhìn lại, trong mắt toát ra một chút lo lắng. Té ra, trong lúc Băng Thiên và Phương Mộng Như nói chuyện với nhau, con chim lạ ba đầu vẫn luôn quan sát thấy tình thế chuyển biến, cũng không nhịn được nữa, tự mình ép gần đến Băng Thiên. Đối với tình hình này, Băng Thiên có phần cảnh giác, tay phải phất ra phía sau phát ra một luồng sức mạnh êm ái đưa Phương Mộng Như và Băng Tuyết lão nhân đi ra ngoài trăm trượng để tránh bị liên lụy.

Con chim lạ ba đầu ánh mắt lạnh lùng cao ngạo, bảy con mắt chăm chú nhìn Băng Thiên, khiến ông thấy trong lòng phát lạnh không nhịn được hỏi:

- Ngươi là ai?

Khẽ hừ một tiếng, cái đầu trẻ con của con chim lạ ba đầu mở miệng đáp:

- Vài ngàn năm trước có năm kẻ mạnh chia nhau tồn tại, ngươi có nghe nói chăng?

Băng Thiên cau mày đáp:

- Nghe giọng nói của ngươi chắc hẳn ngươi là một trong năm kẻ mạnh, không biết được liệt vào hàng thứ mấy?

Con chim lạ ba đầu âm hiểm đáp:

- Tam Đầu Thất Nhãn, Quỷ Anh Dưỡng Thai. Ta chính là Thất Nhãn Quỷ Anh, được liệt vào hàng thứ tư trong năm kẻ mạnh.

Băng Thiên lạnh lùng trả lời:

- Ta còn cho ngươi là hàng đầu, ai ngờ lại ở hàng thứ tư.

Thất Nhãn Quỷ Anh gằn giọng nói:

- Câm mồm, ngươi không ngờ dám coi thường bản tôn.

Băng Thiên không chút sợ hãi, hừ giọng trả lời:

- Đâu chỉ là coi thường, ta còn muốn đánh nát đầu của ngươi, đánh vỡ mắt của ngươi, đưa ngươi xuống địa ngục!

Thất Nhãn Quỷ Anh gào lên:

- Chỉ bằng vào ngươi thì quả thật không đủ sức.

Băng Thiên có chút tức giận, trầm giọng đáp:

- Chớ có tự phụ, ai mạnh ai yếu phải so tài mới biết được.

Thất Nhãn Quỷ Anh khinh miệt nói:

- Phải vậy không? Thế thì ta cho ngươi một cơ hội, hãy xuất chiêu đi.

Băng Thiên hai mắt khép hờ, trong lòng có phần cảnh giác. Ông cẩn thận thăm dò qua một phen chi tiết của Thất Nhãn Quỷ Anh, phát hiện con quái này thực lực kỳ quái, không ngờ có nhiều thuộc tính của trọng lực, rất khó phân biệt được tính chất thực lực mạnh nhất của nó. Xét đến nguyên nhân thế này, Băng Thiên không dám ngang nhiên hành sự, từ từ phất tay đánh ra một chưởng, dùng khí băng lạnh làm cơ sở, chỉ có ý định thăm dò phản ứng của Thất Nhãn Quỷ Anh.

Không né không tránh, Thất Nhãn Quỷ Anh rõ ràng nhìn được tâm tư của Băng Thiên, không thèm để ý đến công kích có tính thăm dò của ông ta, cái đầu thứ nhất ngửa mặt kêu dài phát ra âm thanh kinh hồn bạt vía, dùng sức mạnh âm sát cực mạnh phá vỡ công kích của Băng Thiên ngay lập tức.

Lùi lại phía sau, Băng Thiên vẻ mặt nặng nề, không nắm bắt được thực lực của Thất Nhãn Quỷ Anh, nhưng lại biết được hắn không hề dễ chọc vào, những con thú lạ thượng cổ tầm thường tuyệt đối không so sánh được.

Chăm chú nhìn Băng Thiên, Thất Nhãn Quỷ Anh cười châm chọc:

- Sao rồi, vừa mới bắt đầu đã thối lui sao?

Băng Thiên trả lời:

- Chớ có đắc ý, người tự phụ quá thì kết quả thông thường đều rất đáng buồn.

Thất Nhãn Quỷ Anh lạnh lẽo hừ giọng đáp:

- Chỉ bằng vào ngươi còn chưa đủ tư cách nói câu này.

Băng Thiên nóng giận, tức tối nói:

- Phải vậy không? Thế thì ngươi hãy thử xem.

Lời còn vang bên tai, Băng Thiên lóe lên xông đến xuất hiện trước mặt Thất Nhãn Quỷ Anh, hai tay múa lên cực nhanh, thân thể xoay tròn giữa không trung thi triển Băng Hỏa thần quyết, lập tức ngưng tụ thành một cột gió hai màu đỏ trắng, chớp mắt đã vút cao lên tận tầng mây, hơn nữa còn nhanh chóng khuếch tán.

Thất Nhãn Quỷ Anh hoàn toàn không kinh sợ, rõ ràng đã sớm có phòng bị, ngay khi Băng Thiên ép gần đến, thân hình khổng lồ đột nhiên thu lại hệt như con sò khép vỏ, lập tức hạn chế Băng Thiên trong phạm vi khống chế của nó.

Lúc này, cột gió khuếch trương gặp phải đôi cánh cuốn lại va chạm mãnh liệt, sức mạnh hai bên tích lũy hình thành một điểm hội tụ rồi bành trướng thật nhanh, tiếp theo hóa thành quả cầu sáng, hơn nữa còn phát nổ, lập tức hất bay cả hai bên.

Tung mình bay lên, Băng Thiên né tránh dòng khí cuốn lấy, thân thể một phân thành tám, thể hiện một Bát Quái trận vây phủ quanh Thất Nhãn Quỷ Anh, triển khai công kích nhanh mà bén nhọn.

Ở vào bên trong, Thất Nhãn Quỷ Anh hoàn toàn không nóng nảy, hai cánh múa lên từ từ, đôi vuốt tụ lực đẩy tới trước phối hợp với sức mạnh âm sát của miệng hình thành một kết giới phòng ngự quỷ dị trước mình, giao tranh với công kích chính diện của Băng Thiên.

Mới đầu giao tranh, Băng Thiên và Thất Nhãn Quỷ Anh đều có cảnh giác, sức mạnh công kích từ từ tăng lên, hoàn toàn không lỗ mãng hành sự. Vì nguyên nhân như vậy, tình hình giao chiến giữa hai bên không rõ ràng, khi thì Băng Thiên áp đảo Thất Nhãn Quỷ Anh, khi thì Thất Nhãn Quỷ Anh chủ động mọi thứ, hai phe ai mạnh ai yếu thì trong nhất thời còn khó mà xác định được.

Cũng đúng lúc này, giao chiến của Triệu Ngọc Thanh, Phương Mộng Như với địch nhân vẫn tiếp tục như cũ, tình hình chiến cuộc vô cùng thảm thiết. Trong đó, Phương Mộng Như một địch hai, còn phải chiếu cố đến Băng Tuyết lão nhân nên xem ra vô cùng nguy cấp. Đối mặt với tình trạng như vậy, Phương Mộng Như không chút sợ hãi, ma lực của tình yêu đã hỗ trợ bà, khiến bà quên hết mọi nguy hiểm, bộc phát thực lực kinh người, vững vàng khắc chế địch nhân trước mắt.

Triệu Ngọc Thanh dùng một địch ba, khí thế vút tận mây cao, long khí của Đằng Long Cửu Biến dâng lên tận trời, dễ dàng áp chế được khí tức quỷ dị của ba con thú lạ, ép cho bọn chúng kinh hoàng né tránh, không dám nghênh địch chính diện. Liếc mắt qua tình hình chiến sự, Triệu Ngọc Thanh cau chặt mày, đối với chuyện Băng Thiên nghênh chiến Thất Nhãn Quỷ Anh, trong lòng mơ hồ có cảm giác bất an, phảng phất như một khối đá lớn đè cho ông không thể thở nỗi. Ba vị trưởng lão trước sau rời đi là một đả kích to lớn vô cùng đối với Triệu Ngọc Thanh, nếu như Băng Thiên lại phát sinh bất ngờ, cả Đằng Long cốc thật sự bắt đầu đi vào con đường hủy diệt.

Để đề phòng chuyện này phát sinh, Triệu Ngọc Thanh lập tức thu lại tâm thần, tập trung ánh mắt nhìn theo địch nhân đang di động, dự tính tốc chiến tốc thắng. Ba con thú lạ vẫn luôn quan sát vẻ mặt của Triệu Ngọc Thanh, cảm thấy được sự biến hóa trên gương mặt của ông, lập tức đưa mắt ra hiệu lẫn nhau, sau đó nhanh chóng tản ra tạo thành vòng vây to lớn, không muốn cận chiến với Triệu Ngọc Thanh. Nhìn thấy cảnh tượng này, Triệu Ngọc Thanh vẻ mặt bình tĩnh, căn bản không thèm để ý đến ý đồ của địch nhân, trực tiếp bay thẳng đến Băng Thiên. Đến lúc này, ba con thú lạ không còn chọn lựa, phải bỏ qua chuyện vây công, phóng mình đến ngăn lại. Chần chừ một chút, ba con thú lạ nhanh chóng ngăn cản lại, bọn chúng tuy không muốn giao tranh chính diện với Triệu Ngọc Thanh, nhưng bọn chúng còn sợ Thất Nhãn Quỷ Anh hơn, cho nên bất đắc dĩ phải làm vậy.

Bật cười lạnh, Triệu Ngọc Thanh sớm có chuẩn bị, khi bị ba con thú lạ chặn lại, ông liền toàn lực thúc động pháp quyết Đằng Long Cửu Biến, chín con rồng ánh sáng quanh mình phân bố theo hình chữ phẩm, được ông khống chế xông thẳng đến ba địch nhân đang bay đến.

Kêu lên quái dị vài tiếng, ba con thú lạ toàn lực phản kháng, ánh sáng trên người từng con hội tụ, hình thành ba quả cầu ánh sáng chống lại công kích của Triệu Ngọc Thanh. Cảnh tượng này kéo dài một chút, sau đó ba con thú lạ bị Đằng Long Cửu Biến đánh lui, con nào cũng bị thương không nhẹ.

Triệu Ngọc Thanh lại công kích tiếp tục, ý đồ lập tức tiêu diệt địch nhân, cả người phát ra uy thế kinh trời, chốc lát đã ngưng đọng không gian phương viên trăm trượng, liền cố định thân thể của ba con thú lạ.

Phát hiện được nguy hiểm, ba con thú lạ đồng thanh gào rống điên cuồng, ai nấy giãy dụa như phát điên, liều mạng muốn thoát khỏi sức trói buộc của không gian đó. Ban đầu, ba con thú lạ tỏ ra vô cùng gắng sức. Sau đó, sau một phen nỗ lực, bọn chúng cuối cùng cũng thu được tự do có hạn, thân thể có thể nhúc nhích được nhưng lại chịu áp lực cực lớn. Lúc này, thế công của Triệu Ngọc Thanh đã đến gần, chín con rồng ánh sáng cứ ba hợp thành một, ảo hóa thành ba con thần long khổng lồ ánh sáng rực rỡ chói mắt xông thẳng đến ba con thú lạ, khi há miệng ra thì cái lưỡi rồng như cột đình phảng phất muốn nuốt chửng địch nhân.

Gào to một tiếng, một con thú lạ phát xuất tín hiệu cảnh cáo, lập tức được hai con thú lạ kia trả lời. Thời khắc đó, ba con thú lạ quên hết ân oán giữa chúng , vào lúc nguy hiểm đến gần này, bỏ qua hết mọi dĩ vãng, tự động liên hợp lại để chống cự công kích của Triệu Ngọc Thanh. Di động thân thể, ba con thú chuyển mình phân thành trên giữa dưới, ai nấy chiếu theo đặc điểm của bản thân để phát động một chiêu mạnh mẽ nhất.

Từ xa xa nhìn lại, bộ dạng ba con thú lạ quái dị, chiêu thức uốn éo, vào lúc xuất chiêu thì vài chục ảo ảnh đồng thời xuất hiện hóa thành một nhóm thú quái dị xông thẳng đến ba con thần long. Đồng thời, sau khi công ra một chiêu, ba con thú lạ thân thể cùng xoay tròn bay ra hệt như ba cột gió lớn, trong quá trình tiến lên dần dần dung hợp lại, cuối cùng hình thành một cột sáng màu xanh lục đen bắn thẳng đến Triệu Ngọc Thanh.