- Chúng ta đã hồi phục được vài phần công lực, có thể giúp sức được rồi, bây giờ phải làm thế nào xin lão tổ hãy sắp xếp.
Thấy Vân Hư thượng nhân mở lời, Thiên Hỏa lão tổ liền thấp giọng:
- Theo kế hoạch, chúng ta….
Mang sự tình nói nhỏ một lượt, sau khi mọi người đều đã hiểu, Thiên Hỏa lão tổ phân phó:
- Việc lần này liên quan đến sự thành bại, mọi người nhất quyết không được để lộ ra ngoài. Giờ cũng đến lúc rồi, để lâu e rằng sẽ có biến hóa, mọi người hãy tự mình hành động đi.
Dứt lời, Quy Linh tôn giả và Lăng Vân thiên kiếm phi thân lên phía trước thay thế Bạch Quang, ba đại cao thủ còn lại xông thẳng vào Yêu Hoàng Liệt Thiên, thực hiện kế hoạch.
Bạch Quang vừa thấy mấy người Thiên Hỏa lão tổ phát động tiến công bèn vội vã kêu gọi Ám Dạ quỷ vương và Hắc ma thần, lục đại cao thủ nhất tề tấn công Liệt Thiên. Công thế ác hiểm vô cùng đáng sợ, nháy mắt đã hình thành một kết giới chặt chẽ vây khốn Yêu Hoàng vào giữa.
Ngạo mạn nhìn sáu cường địch, ánh mắt Liệt Thiên lộ vẻ coi thường, nói với thiếu nữ trong lòng:
- Nàng đừng sợ, bằng mấy người bọn chúng không làm gì được ta đâu.
Bạch Như Sương liếc nhìn hắn, thần sắc phức tạp, yếu ớt cất tiếng:
- Thiếp biết chàng rất mạnh, gần như không ai địch nổi. Nhưng chàng cũng phải cẩn thận, chuyện trên đời khó mà dự liệu, không ít anh hùng đã bại vì âm mưu quỷ kế, nhiều người bạn thân thiết lại làm ra những chuyện chẳng ai ngờ được vào những lúc quan trọng nhất.
Liệt Thiên ngó lại thiếu nữ, thấy vẻ u sầu của nàng, không cầm lòng được liền an ủi:
- Nàng yên tâm, Yêu vực ta lâm trận tuyệt không lùi bước, khác hẳn những kẻ bỉ ổi.
Thấy hắn như vậy, Bạch Như Sương chỉ còn biết thở dài, ánh mắt nhìn về phía trước, ôn nhu nói:
- Nguy hiểm đến rồi, chàng nên chuẩn bị đi.
Liệt Thiên gật đầu, toàn thân kim quang phát sáng, Thái Ất Bất Diệt thể thần kì dưới sự điều khiển của hắn điên cuồng bành trướng, hình thành một màn khí lưu va chạm mạnh với lực hợp công của lục đại cao thủ đang bao vây bên ngoài khiến toàn bộ kết giới rung động mãnh liệt.
Dù đã tạo thành thể khí mạch tương liên, nhưng thân thể lục đại cao thủ bên ngoài kết giới đều chấn động. Sự phản kích của Yêu Hoàng Liệt Thiên khiến chân nguyên họ tiêu hao cực độ, ứng phó vô cùng vất vả. Nhưng Yêu Hoàng ở trong kết giới cũng phải chịu áp lực cực kỳ mạnh mẽ, đặc biệt tu vi cường đại của Bạch Quang và Thiên Hỏa lão tổ đã khiến nét mặt ngạo mạn của hắn xuất hiện vẻ nghiêm túc trước nay chưa từng có. Thái Ất Bất Diệt thể trong người hắn bảo vệ và duy trì hoạt động bình thường của các bộ phận trong cơ thể một cách thần kì vô cùng, giúp hắn căn bản không phải chịu ảnh hưởng từ sức ép bên ngoài.
Đối mặt nhau, hai bên không ngừng thi triển thần uy, dốc toàn lực liều mạng, hiển nhiên đều hiểu rõ ý nghĩa của trận chiến này. Trên mặt đất, Hắc Sát hổ vương và Tam Nhãn long lang vừa thấy tình thế tái diễn như trước, cả hai cùng phẫn nộ gầm lên, tu vi gia tăng đến cực hạn, đánh cho Quy Linh tôn giả và Lăng Vân thiên kiếm trọng thương muốn ngã ra, không thể thoát khỏi sự kiềm chế của họ. Bốn phía, đại quân Yêu giới dưới sự chỉ huy của Thủy Kỳ Lân bày binh bố trận rất bài bản, một mặt trợ giúp hổ vương và long lang, một mặt tiến gần tới trung tâm trận chiến.
Giữa không trung, Bạch Quang và Thiên Hỏa lão tổ đã nhiều lần gia tăng sức ép nhưng kết quả đều bị kim sắc Bất Diệt pháp quyết của Yêu Hoàng Liệt Thiên chấn lui, khiến họ nhận thấy muốn cường hành đột phá là không thể. Liếc mắt nhìn nhau, hai người đồng thanh hét lớn, phương thức tấn công lập tức thay đổi, kết giới nghiêm mật tự động tan vỡ.
Bốn phía, Ám Dạ quỉ vương, Hắc ma thần, Vân Hư thượng nhân và Pháp Giới Vô Tướng do đã biết trước kế hoạch hành động nên hoàn toàn không ngạc nhiên, tất cả theo sự an bài của Thiên Hỏa lão tổ mà đứng vào phương vị đã định, đồng thời thúc phát chân nguyên lên cực hạn, phối hợp với Bạch Quang và Thiên Hỏa lão tổ phát xuất một đòn mạnh mẽ.
Trên bầu trời mây gió ùn ùn kéo đến, khí lưu cuồn cuộn di chuyển, kim sắc của phật quang, thanh sắc của đạo quang, xích hồng của hỏa diệm, ám hắc của quỷ khí, ám lục của ma sát cùng với bạch sắc quang hoa cực kỳ chói mắt, sáu cỗ lực lượng hợp thành một thể, hình thành vòng sao lục sắc giữa không trung, phát xuất luồng sáng hình ngôi sao sáu cánh một chiêu chụp lấy Yêu Hoàng Liệt Thiên vào giữa.
Bên dưới, Yêu Hoàng Liệt Thiên xem xét kỹ lục sắc tinh hoàn thần bí khó đoán này, chân nguyên toàn thân bội tăng, dị quang bảy màu từ trong cơ thể hắn hung mãnh xuất ra, cuối cùng tập trung trên đỉnh đầu, hình thành một quang chùy xoay tròn liên tục, không ngừng phát tán năng lượng ra bốn phía.
Lục sắc tinh hoàn và thất thải quang chùy đối kháng nhau, một bên thu nhỏ lại, gia tăng sức ép muốn thôn phệ tất cả, một cái phóng to ra muốn phá tan vòng vây. Cứ như vậy, tính chất tương phản, sức mạnh tương đương, cả hai đã tạo ra một trường đối kháng đẹp mắt nhưng vô cùng hung hiểm trên Ma Thiên lĩnh.
Gió điên cuồng gào rít, mây như sóng ùn ùn kéo tới, mặt đất rung chuyển, luồng khí trên không cuộn trào. Thời gian như được kéo dài ra, những ánh mắt tại thời khắc này như ngưng đọng lại, trận chiến quan hệ đến an nguy của thất giới, giây phút này bỗng trở nên yên tĩnh lạ thường. Trên mặt đất tiếng gào thét dần dần nhỏ đi, tiếng gươm đao cũng dừng lại, tất cả mọi người đều chăm chú nhìn lên trời, tập trung theo dõi tình thế trên không trung.
Sự đối kháng kịch liệt không ngừng biến đổi theo thời gian, hai luồng sức mạnh vốn không phân cao thấp lúc này đã bắt đầu xuất hiện chênh lệch. Quang hoa của lục sắc tinh hoàn bắt đầu mờ đi, khí thế của thất sắc quang chùy cũng đại giảm, chỉ là lục sắc tinh hoàn mờ đi nhanh hơn, biểu lộ xu thế bại vong của nó.
Dưới mặt đất, Đạo Phi tử tĩnh tọa liệu thương xong đã tỉnh lại, lúc này thấy tình hình không ổn bèn vội vàng phi thân lên không trung, thân thể liên tục xoay tròn mười tám vòng, thanh quang rực rỡ phát ra bốn phía, toàn thân biến thành một đóa quang hoa óng ánh, đột nhiên gia nhập vào lục sắc tinh hoàn.
Có thêm sự tiếp sức của lão, lục sắc tinh hoàn lập tức ánh lên quang hoa, ổn định tư thế, toàn lực cùng quang chùy bảy màu đối kháng. Bên này, thân thể Yêu Hoàng Liệt Thiên run lên, nộ khí trên khuôn mặt anh tuấn dâng trào, hắn điên cuồng gầm lên một tiếng, chân nguyên toàn thân tăng lên liên tục, tập trung cao độ thúc đẩy quang chùy bảy màu quay nhanh hơn. Lục sắc tinh hoàn bên ngoài lại một lần nữa tối đi, cả bảy đại cao thủ phải vất vả chống đỡ, đáng tiếc họ đã không còn đủ sức để phản kích. Bạn đang đọc truyện tại truyenfulls.com - http://thegioitruyen.com
Tiếng kêu thảm đầu tiên phát ra từ miệng Đạo Phi tử, chỉ thấy thanh quang trong lục sắc tinh hoàn lóe lên, sau đó Đạo Phi tử bị bắn vào không trung mất hút. Lại một tiếng kêu thảm thương nữa từ phía Pháp Giới Vô Tướng truyền tới, lão cũng bị bắn ra ngoài dù không thảm hại như Đạo Phi tử. Tiếp theo đó Ám Dạ quỷ vương và Hắc ma thần hai người trọng thương rơi xuống đất, nhãn thần lộ vẻ sợ hãi không tin nổi nhìn lên trận chiến trên cao.
Lục sắc tinh hoàn liên tục mất đi tứ sắc, toàn bộ tinh hoàn gần như bị phá vỡ, còn lại Bạch Quang và Thiên Hỏa lão tổ vẫn đang chật vật chống đỡ, nét mặt lộ vẻ tuyệt vọng vô cùng. Thấy vòng sao sắp bị huỷ diệt, Bạch Quang điên cuồng hét lên giận dữ:
- Còn không động thủ, do dự cái gì!
Âm thanh như tiếng sấm vang lên chấn động toàn trường, những lời này khiến mọi người đều hoang mang không hiểu.
Lạnh lùng nhìn Bạch Quang, toàn thân Yêu Hoàng toát ra quang mang lạnh lẽo, khinh miệt nói:
- Gọi cũng vô dụng, hôm nay số ngươi phải bỏ mạng nơi này, nếu không thì…
Tiếng nói đột nhiên ngừng lại, Yêu Hoàng Liệt Thiên quay đầu lại nhìn Bạch Như Sương, nhãn thần chứa đầy sự khiếp sợ, khó hiểu, bất ngờ và đau khổ.
Chua chát cười một tiếng, lúc này trong tay thiếu nữ Bạch Như Sương có thêm một cái hồ lô bằng ngọc. Chiếc ngọc hồ lô này toàn thân một khối, trên có khắc vô số hoa văn, chốc chốc lại nhấp nháy ánh sáng ba màu vàng, đỏ, xanh. Một đầu của hồ lô ngọc xuyên đúng ngực của Liệt Thiên, ở đó tuy không chảy máu, nhưng chân nguyên trong cơ thể hắn lại nhanh chóng tập trung vào ngực rồi bị ngọc hồ đó điên cuồng hút lấy. Quang chùy bảy màu trên đỉnh đầu Yêu Hoàng tiêu thất trong nháy mắt, bị Bạch Quang và Thiên Hỏa lão tổ lập tức hung hẵn tung chưởng đánh thân thể hắn rơi xuống bùn đất.
Không hề buông tay, thiếu nữ nhẹ nhàng ôm lấy hắn, trên khuôn mặt xinh đẹp biểu lộ nỗi buồn khổ vô cùng. Có lẽ nàng cũng không muốn làm như vậy, nhưng có nhiều chuyện mà người ta bất đằc dĩ phải làm. Yêu Hoàng Liệt Thiên không để ý đến những tiếng chửi mắng từ bốn phía của thuộc hạ, hắn chỉ im lặng nhìn nàng, ánh mắt đầy sự đau khổ và nghi vấn.
Hắn không thể chấp nhận được sự thật người mình suốt đời yêu thương lại phản bội mình. Nhưng khi nhìn thấy nỗi khổ tâm hiện trên khuôn mặt nàng, sự phẫn nộ trong lòng hắn mất đi, chỉ còn lại một dấu hỏi lớn, hắn muốn biết tại sao lại như vậy?
Hiểu những điều Yêu Hoàng đang nghĩ, trái tim Như Sương tan nát, nàng đau đớn nói với hắn:
- Trước khi tới đây, thiếp đã biết trước kết cục này, nhưng thiếp có thể làm gì? Từ bỏ là biện pháp tốt nhất, nhưng thiếp đâu được tự do lựa chọn, trận chiến này liên quan đến sự an nguy của thất giới, là một kẻ tu đạo ở Nhân gian, thiếp không có lí do từ chối. Không thể từ bỏ, vậy thì thiếp nên làm thế nào? Trên đường tới đây thiếp đã nghĩ, chỉ hi vọng chàng có thể vạch trần kế hoạch của thiếp, thậm chí giết chết thiếp, như vậy mọi chuyện sẽ không còn liên quan đến thiếp, thiếp sẽ không phải quan tâm đến mọi chuyện trong Nhân gian…
Yêu một người vốn không sai, chỉ đáng tiếc thiếp đã yêu một bá chủ thiên hạ, sự tồn tại của chàng là hạnh phúc lớn lao của thiếp, nhưng lại là sự bất hạnh của thiên hạ. Giữa tình yêu và sự an nguy của thiên hạ, thiếp đã suy nghĩ rất nhiều, thiếp không biết nên chọn lựa điều gì, cũng không biết điều gì sai điều gì đúng. Nhưng thiếp biết, sau khi thiếp chọn lựa xong thì cuộc đời này coi như đã chấm dứt. Thiếp tự tay hủy diệt hạnh phúc của mình chỉ vì hạnh phúc của mọi người, liệu có đáng không? Thiếp không biết!
Âm thanh rất nhẹ, chứa đựng nỗi đau khổ, hoang mang vô bờ, những lời nói tự đáy lòng nàng truyền ra khắp xung quanh.
Lúc này, cao thủ của Yêu giới không còn lớn tiếng chửi bới nữa, cả Hắc Sát hổ vương và Tam Nhãn long lang đều im lặng. Còn Thủy Kỳ Lân Huyền Dạ thì vừa tức vừa hận, lại có mấy phần cảm thán và minh bạch.
Bên kia, các cao thủ của lục giới đều lặng yên không nói, thật khó bình phẩm về chuyện này, những lời của Như Sương rất có lý, yêu một người vốn không hề sai, chỉ tiếc là nàng đã yêu một người không nên yêu.
Yêu Hoàng nhìn nàng, trong ánh mắt u ám lộ rõ sự đau thương. Nỗi khổ tâm của thiếu nữ, hắn đã hiểu phần nào. Nhưng hắn không sao hiểu được, sự tồn tại của hắn thật sự uy hiếp thất giới sao, uy hiếp thiên hạ, không thể không tiêu diệt hắn hay sao? Bản thân hắn có đúng là kẻ xấu tội ác tày trời, là yêu nghiệt tội ác không thể dung tha, là ác ma làm ra những chuyện thương thiên hại lý?
Thời khắc này, Yêu Hoàng Liệt Thiên tâm nguội ý lạnh, sự phản bội của người hắn yêu nhất trên đời là sự đả kích quá lớn đối với hắn, càng làm hắn đau lòng hơn vì trong mắt nàng, hắn lại là một con người như thế, như vậy làm sao không tan nát cõi lòng đây? Con tim đau buồn như đã chết, giờ này khắc này, hùng tâm tráng chí của Yêu Hoàng Liệt Thiên cũng tan như mây khói, theo chân nguyên quanh người hắn đang mau chóng khô kiệt mà đi xa.