Thất Giới Truyền Thuyết

Chương 440: Vô Vọng Ngộ Biến




Liệt thiên khẽ nói: "Đây là Hoan Thú Động Thiên nơi thần bí nhất trong yêu vực, với Lực của ngươi muốn quay về nhân gian thì chắc chỉ là chuyện đơn giản. Hãy bảo trọng, hy vọng có dịp gặp lại, khi đó chúng ta không phải dùng đến gươm đao".

"Cám ơn lời nhắc nhở, hy vọng là thế..." Lục vân biến mất trong không gian chỉ có âm thanh vọng lại.

Sơn động sâu đến trăm trượng, vô số quang ảnh bay lại tự do. Lưng chừng hai bên có cửa động, phía bên trái đầy vẻ u ám, phía bên phải thì ánh sáng chói chang. Ngay lúc này ở phải của động bên trái hiện lên cùng sáng chói, Hình ảnh Lục Vân hiện lên dần rõ nét và đầy kì diệu.

Nhìn rõ Tứ Linh thần thú ở một bên: "Đại Linh, có phát hiện gì?" Tứ Linh Thần Thú bay xuống vai chàng, nhìn chàng với đôi mắt đỏ đầy cổ quái và vô cùng kinh ngạc: " Phát hiện lớn nhất là biểu hiện của ngươi trong lúc này đầy cổ quái, từ trước đến nay ta chưa từng thấy."

Lục Vân bay người ra phía ngoài, ngữ khí có vẻ trầm hơn: "Lần du hành Yêu Vực này ta đã làm được một việc đó là lần đầu tiên trong đời ta nắm bắt không tốt. Ta đoán không ra kết quả cuối cùng nên tâm tình có chút nặng nề. Được rồi, đừng nói ta nữa, còn người, có phát hiện mới gì không?"

Tứ Linh Thần Thú cười đắc ý: "Thu hoạch thì đương nhiên là có rồi, chỉ có điều để không mai táng ngươi tại đây, ta sẽ chỉ thử một chút xem sao sau đó sẽ quay lại. Theo như ta được biết dưới vực sâu này có một con yêu bò cạp, nó chỉ ẩn nấp dưới vực sâu, có vẻ như đang bảo vệ vật gì đó".

Lục vân gật đầu: "Thì ra là vậy ! Được rồi, ta sẽ lập tức quay về nhân gian" nói xong chàng tăng tốc và biến mất trong không gian tối.

* * *

* *

*

Sau ngọ ánh mặt trời tươi đẹp tỏa sáng trên cao ánh vàng cả một vùng dãy núi Thiên Thương. Dừng chân nhìn xuống dưới, vẻ mặt Vô Vọng mang một chút thê lương, sự phó thác của sư phụ đối với chàng thật bất ngờ.

Vô Vọng khẽ thở dài buồn bã bay người xuống một nơi quen thuộc. Đạo viên. Đây là nơi chàng sinh ra và lớn lên với muôn vàn kỉ niệm, cùng chàng đi suốt bao năm tháng. Hôm nay một lần nữa trở lại nhìn tất cả bị tàn phá trước mắt, Vô Vọng không kìm nổi lòng mình. Quả đúng là

Thương hải tang điền !

Thế sự vô thường !

Nhân sinh bách niên !

Khởi phục như lãng !

Đi lại trong sơn đạo quen thuộc, Vô Vọng nhìn xung quanh, bao hồi ức đang hiện ra trước mắt.

Ký ức tuổi thơ đầy hạnh phúc, những năm học nghệ thời niên thiếu đầy gian khổ, biết bao tình bạn đồng môn, tất cả đều như mới xảy ra hôm qua vậy.

Bất giác dòng lệ bỗng rơi khỏi đôi mắt chàng. Đứng trước những gì còn lại trong Đạo Viện, Vô Vọng yên lặng một hồi lâu, cuối cùng hướng về phía ngọn của một cây tùng cách đó hơn trăm trượng.

Gió thổi nhè nhẹ, cành lá tùng đung đưa theo gió, giống như một ông già khỏe mạnh đang mỉm cười nhìn tứ phương. Núi vẫn xanh ngắt như ngày xưa nhưng trong lòng người đi xa nay trở về lại thật nhiều xao động. Ánh trăng vội vã, đối với vạn vật của trời đất đó chỉ là một thứ ánh sáng nhưng đối với Vô Vọng một đệ tử kiệt xuất nhất của Đạo Viện thì lại là hai thứ ánh sáng không giống nhau.

Bay người lên ngọn cây tùng, Vô Vọng không tìm ngay vật phong ấn đó mà quay người lại nhìn về phía xa nơi có những bãi cỏ xanh mướt. Vô vọng bất chợt quay đầu lại, một bóng đen đang đứng lặng trong đám cỏ, ánh mắt sắc như gươm đao khiến Vô Vọng hoảng loạn.

Vô Vọng rút kiếm ra trước ngực: "Hắc Sát Hổ Vương thì ra là ngươi. Tại sao ngươi có thể xuất hiện ở đây?"

Hắc Sát Hổ Vương cười nhạt: "Đây là của khẩu ra vào yêu vực, ngươi nói xem ta đến đây có việc gì?" Khẽ lắc người Hắc Sát Hổ Vương liền xuất hiện trước mặt Vô Vọng, chỉ cách chàng hơn trượng, nhìn chàng với vẻ mặt đầy miệt thị.

Lùi sau ba thước, Vô Vọng trả lời: "Lẽ nào ngươi muốn trở lại yêu vực? Lẽ nào sau khi hao binh tổn tướng người vẫn không dừng bước ở nhân gian?" Nói dứt lời, Vô Vọng liền tỉnh ngộ, tự mắng mình ngu xuẩn, đến lúc này còn có ý chọc tức hắn, đây chẳng phải là tự tìm đến cái chết sao? Nói đến đây chàng trở nên sợ hãi nhưng nghĩ đến tương lai Đạo Viên, chàng liền nhận rõ rằng mình không thể chết, mà nhất định phải sống.

Quả nhiên Hắc Sát hổ Vương nghe xong liền phẫn nộ, quát lớn: "Bản Vương hành sự còn cần ngươi hỏi sao, ngươi là thá gì? Lần trước, ta vẫn chưa tính sổ với các ngươi, ngươi lại tự dấn thân đến. Hôm nay Bản Vương sẽ giết ngươi trước, sau đó có thời gian sẽ tìm Kiếm Vô Thần tính chuyện. "Lời dứt một quyền đã lập tức tung ra, trong không trung quyền tinh đã biến thành mãnh hổ điên cuồng khiến Vô Vọng hoàng sợ lùi về phía sau.

Kiếm quyết vừa được thi triển, Vô Vọng huy động toàn thân chân nguyên, thi triển Ngọc Thanh Tâm Quyết - Vô Thượng Pháp Quyết của Đạo Viên. Chỉ kịp nhìn thấy một vầng sáng chói chang huyền thanh như ngọc tỏa ra từ trên người Vô Vọng. Dưới sự khống chế của chàng, vầng sáng dần hội tụ vào thanh kiếm tạo nên một kiếm sắc nhọn hơn bao giờ hết, sẵn sàng tiếp đón quyền tinh của Hắc Sát hổ Vương. Quyền kiếm tương đấu, tạo nên những âm thanh đinh tai nhức óc, luồng khí với sức mạnh khủng khiếp được tạo ra khiến Vô Vọng bị bắn ra hàng trăm trượng.

Nhìn Hắc Sát hổ Vương thật cảnh giác, Vô Vọng hết sức hiểu tình thế đang diễn ra trước mắt, trong lòng lấy làm lo lắng.

Bên này, Hắc Sát hổ Vương nhìn chàng, trên mặt hiện rõ vẻ khinh miệt: "Nhìn ngươi oai hùng như vậy mà còn dám tự xưng là chính đạo cao thủ ư? Ta thấy chẳng bằng đập đầu mà chết đi. Hôm nay Bản Vương mở lòng từ bi tha cho ngươi." Nói chưa dứt lời, Hắc Sát hổ Vương đã xuất hiện trước mặt Vô Vọng. Nắm đấm đen nhánh với đầy tinh lực khiến không khí bốn phía bị chấn động.

Tốc độ nhanh như ánh sáng khiến Vô Vọng tập trung tinh thần cao độ, thanh kiếm dài trong tay lật qua lật lại, tạo nên một thế phòng ngự trước sự công kích của Hắc Sát hổ Vương. Đồng thời cơ thể Vô Vọng dần dần tiến về phía sau, chàng biết rõ không thể chống lại, mà chỉ có thể dùng kĩ xảo của kiếm thức hóa giải lực đạo cường hoành của Hắc Sát hổ Vương.

Lạnh lùng một tiếng Hắc Sát hổ Vương làm như không để ý đến thanh kiếm của Vô Vọng, hai tay hừng hực lực quyền, sục sôi canh khí ngưng tụ thành từng đợt từng đợt Hổ Tiếu Thần Mang, trong chớp mắt đã phong tỏa đường lui của Vô Vọng.

Biết được rằng không còn đường lui, Vô Vọng tức giận, không chịu chấp nhận sự thua kém toàn thân thanh quang bừng nổ, hào quang rực rỡ dần dần tại đỉnh trường kiếm, lớn thành một cột kiếm 10 trượng, dốc hết lực đâm thẳng vào trời xanh.

Hắc Sát hổ Vương khẽ thở nhẹ, tay phải ba lần nắm về phía sau, rồi đột nhiên một con hổ sáng uy mãnh xông thẳng lên trời xanh, cùng với cột kiếm. Đọc Truyện Online Tại Truyện FULL

Một tiếng sét xuyên qua mây, trong sự va đập Vô Vọng kêu lên một tiếng thê thảm, toàn thân bay lên không trung trong tiếng nổ lớn. Dưới mặt đất cơ thể Hắc Sát hổ Vương đang hạ xuống, rồi lập tức hét lên một tiếng phẫn nỗ và tiếp tục bay lên nhằm thẳng vào tấm thân đang bị thương nặng của Vô Vọng.

Vô Vọng giơ tay phải lên ánh mắt nhìn vào thanh kiếm gãy, khẽ giơ ngang đầu. Cái chết thật đáng sợ vì đó là điểm cuối của tất cả những điều tốt đẹp. Mỗi người khi đối mặt với nó đều có một chút sợ hãi, có khác chỉ là tâm lý nặng nhẹ mà thôi.

Nhìn lực quyền đang tới, cảm nhận được không khí xung quanh đang thu lại, Vô Vọng miệng muốn cười mà như không hé nổi miệng, ngược lại trong chàng hiện rõ một chút buồn.

***

**

*

Men theo hang ngầm, Lục Vân cùng với Tứ Linh Thần Thú đã nhanh chóng đến được ngã rẽ. Nhìn về hai phía Lục Vân lặng im một hồi khẽ nói: "Trong hang ngầm bên phải có lẽ còn chất chứa một số chuyện, chỉ là hiện nay đối với ta không còn quan trọng nữa. Chúng ta trực tiếp xuyên qua Hoan Thú Động Thiên trở về nhân gian thôi. Nói xong chàng liền bay người về hang ngầm bên trái.

Cứ vậy chàng đi theo đường ngầm, sau khi vượt qua đoạn đường hơn trăm trượng,, Lục Vân đến một vách đá. Nhìn mọi vật Lục Vân biết rằng đây chính là ranh giới của yêu vực và nhân gian, vách đá ánh sáng chói lòa này là một kết giới thần kì nào đó, vượt qua được tầng kết giới này là có thể quay về nhân gian.

Tìm hiểu một chút về kết giới, Lục Vân tự nói với mình: "Kết giới này có gì thật khác lạ, chả trách có thể giữ chân cao thủ của yêu vực. Có điều tại sao lúc trước Hắc Sát hổ Vương có thể vượt qua nó? Nếu hắn tu được sức mạnh như vậy, xuyên qua kết giới bằng chính sức mạnh của mình thi còn có một chút đáng tin. Nhưng yêu thú khác cũng có thực lực đó?" Vừa nghĩ Lục Vân vừa tiến tới kết giới, toàn thân ngũ sắc lấp lánh, lập tức hòa nhập vào kết giới và biến mất.

Cảm giác mới lạ đó có vẻ giống như một lần chấn động không gian đưa Lục Vân đến một nơi khác. Chàng nhìn xung quanh, ánh sáng ấm áp, ơn xuyên thảo mộc đầy quen thuộc, không còn nghi ngờ gì nữa đây chính là nhân gian, cuối cùng chàng đã trở lại quê hương của mình. Chàng khẽ hít thở bầu không khí trong lành ấy, khẽ cười, về nhà thật tuyệt.

Chìm đắm trong không khí mới, Lục Vân giờ đây như quên đi mọi phiền não, gạt bỏ đi tất cả để cảm nhận những điều kỳ diệu của cuộc sống.

Đột nhiên, một tiếng động bất ngờ phá vỡ giây phút yên lặng đó. Lục Vân nhìn tứ phía lấy làm vô cùng ngạc nhiên: "Là anh ta, tại sao anh ta không ở Hoa Sơn mà lại trở về đây?" nói dứt lời Lục Vân liền biến mất.

Dừng lại trong không trung Lục Vân nhìn về phía xa, bây giờ có đến cũng không kịp nữa rồi. Lực quyền của Hắc Sát hổ Vương liên tiếp tấn công vào ngực Vô Vọng, bản thân chàng có nhanh hơn nữa thì cũng không vượt qua được khoảng cách xa như vậy trong một thời gian ngắn. Sắc mặt biến đổi, Lục Vân bắt đầu sử dụng Ý Niệm Thần Ba tập trung cao độ như một tia sét đâm thẳng vào đầu Hắc Sát hổ Vương không một điềm báo.