Thất Giới Truyền Thuyết

Chương 458: Như Vân hiện thân




Toàn lực thúc động chân nguyên trong nội thể, Tam nhãn long lang đang ngồi trên Hắc Liên đài, quang hoa đột nhiên tăng lên gấp bội, tốc độ tiến lên phía trước cũng gia tốc thêm rất nhiều. Nhưng bất kể lão tăng tốc độ lên bao nhiêu thì dưới sự cản trở của kết giới phật pháp, thuỷ chung vẫn không hơn được Kiếm Vô Trần. Cứ như vậy chỉ trong thời gian ngắn, Ngũ thải quang hoa đó đã va chạm vào kết giới phật pháp, cùng Hắc Liên của Tam nhãn long lang bình hành.

Sự va đập mãnh liệt của hai cổ lực lượng khiến cho kết giới phật pháp do thập bát La Hán hợp thành trước cửa miếu bị chấn động kịch liệt, có nguy cơ tan vỡ, đương nhiên tình trạng này chỉ diễn ra trong chốc lát. Kết giới bị rung động rồi cũng vững chắc trở lại, nhưng ngược lại, Ngũ thải quang hoa cùng Hắc Liên đài trong đợt tấn công này đã bắt đầu xuất hiện những chấn động mạnh.

Lúc đó, Tam nhãn long lang và Kiếm Vô Trần vẫn chưa hiểu ra nguyên nhân là gì, nhưng Bạch Vân Thiên đang nấp bên ngoài Hắc Liên đài đã phát hiện ra bí mật ở bên trong.

Hoá ra kết giới phật pháp này có khả năng mượn và chuyển hoá sức mạnh vô cùng kỳ diệu. Lúc đầu chỉ có sự tấn công của một mình Tam nhãn long lang, kết quả tự nhiên là bị toàn lực phản kích, nhưng với sự gia nhập đột ngột của Kiếm Vô Trần lúc đó thì lực lượng hai bên là tương đương. Kết giới nhân đó vận dụng lực lượng của cả hai một cách xảo diệu, làm cho bọn họ đối kháng lẫn nhau, bản thân kết giới chỉ có một việc là làm cây cầu nối mà không mảy may bị ảnh hưởng gì.

Đã hiểu rõ được nguyên nhân, Bạch Vân Thiên vốn định đề tỉnh hai người kia một lần, nhưng khi nghĩ kỹ lại thấy đó không phải là diệu kế. Hãy cứ để cho bọn chúng liều mạng đánh vào, bản thân y sẽ ở giữa làm ngư ông đắc lợi. Nhưng Kiếm Vô Trần và Tam nhãn long lang đều không rõ nguyên nhân, một là vì cả hai tranh quyền tiến nhập trước một bước, hai là vì muốn trấn áp đối phương nên cả hai đều dốc toàn lực thúc động chân nguyên, đưa nó tăng lên đến cực hạn, làm toàn bộ kết giới lại một lần nữa bắt đầu dao động, hai người đều tiến lên phía trước được không ít.

Khoảng cách trước mặt ngày càng ngắn lại, kết giới phật pháp dưới sự tấn công của hai đại cao thủ như đã sắp bị phá vỡ. Nhưng đúng vào lúc đó, tấm biển đá phía trên cửa miếu bỗng nhiên toả ra kim quang lấp lánh, một cổ lực lượng dũng mãnh, hung bạo không thể chế ngự như từ trời giáng xuống, khiến Kiếm Vô Trần và Tam nhãn long lang bị bắn ra xa.

Trong tiếng gầm phẫn nộ, thạch miếu khôi phục lại vẻ yên bình, từ xa nhìn vào thì mọi thứ đều như cũ, không hề có biến hóa gì, khiến người ta cảm thấy như những gì vừa xảy ra chỉ là một giấc mộng, ngoại trừ cảnh đồi núi hoang tàn xung quanh.

Ổn định lại thân thể, Kiếm Vô Trần liền nhìn vào cửa miếu, ngọn lửa phẫn nộ trong đầu hắn bốc lên ngùn ngụt, thật hận chẳng thể một kiếm chém tan. Cách đó vài trượng, Tam nhãn long lang cũng đang gầm lên như sấm, tuy không thấy nét mặt ra sao nhưng từ trong giọng nói có thể thấy y cũng đang tức giận đến phát cuồng. Duy chỉ có Bạch Vân Thiên là vẫn thản nhiên, y chính đang cười nhẹ thành tiếng, trong ngữ khí mang vài phần tiêu sái và châm biếm.

Thời gian vẫn trôi qua trong lặng lẽ, trầm mặc, ba người lại một lần nữa xuất hiện trước cửa thạch miếu. Đối với Kiếm Vô Trần, Bạch Vân Thiên và Tam nhãn long lang mà nói, tam đại cao thủ thế gian hiếm thấy cùng tập trung đối phó với một toà phá miếu mà không có cách nào vào được, thật ít nhiều trào phúng (chế nhạo).

Cảm giác không cam tâm là suy nghĩ chung của tất cả mọi người lúc này, nhưng không cam tâm thì làm thế nào, không cam tâm thì có thể tiến vào sao? Dĩ nhiên là không được. Trầm tư trong một khoảng thời gian dài là biểu hiện của sự suy nghĩ, nhưng cũng có lúc đó là biểu hiện của sự bất lực. Sự trầm tư lúc này là suy nghĩ hay bất lực đây? Chỉ có bản thân họ mới hiểu rõ.

Trên không trung, mặt trời chói chang khuất dần vào đám mây mờ, những tia nắng vẫn chiếu xuống một cách nhu hoà bất tận. Trên đỉnh thạch miếu, Thiên Mục Phong quan sát ba người đang trầm mặc, đoán xem tếp theo sẽ có việc gì xảy ra. Lúc này, từ trong đám mây bỗng có một tia kim quang rạch ngang chân trời, khí tức phật quang ngày càng rõ ràng, lập tức thu hút sự chú ý của bốn người dưới mặt đất.

Ngẩng đầu nhìn lên, Kiếm Vô Trần chỉ thấy một hoà thượng xuất hiện giữa không trung, y cố gắng nhận diện người này nhưng tiếc rằng bản thân không nhận biết được. Bạch Vân Thiên nhìn thấy người này thì tức thì cặp mày nhíu lại, bởi vì y đã nhận ra đây chính là Như Vân đại sư của Vạn Phật tông.

Nhẹ nhàng hạ xuống, ánh mắt Như Vân đại sư quét nhanh sang cả ba người một lượt, cuối cùng dừng lại trên người Kiếm Vô Trần, hỏi:

- Vị này có phải Lục Viện minh chủ Kiếm Vô Trần không?

Kiếm Vô Trần đáp:

- Chính phải, đại sư không biết xuất gia nơi nào?

Như Vân đại sư điềm nhiên nói:

- Lão nạp pháp hiệu Như Vân, vốn là Vạn Phật tông môn hạ, ta đã từng gặp qua Kiếm minh chủ tại đó.

Kiếm Vô Trần nghe nói liền vui mừng hớn hở:

- Hoá ra là Như Vân đại sư của Vạn Phật tông, ngài đến đây thật tốt quá. Hôm nay ở đây chính đang có việc muốn nhờ đại sư giúp đỡ, không biết đại sư có sẵn lòng không?

Như Vân đại sư cười nói:

- Có thể giúp được Kiếm minh chủ, làm việc vì thiên hạ chính đạo, đó là việc mà Như Vân nên làm, có việc gì xin Kiếm minh chủ cứ phân phó.

Ngoảnh lại nhìn Bạch Vân Thiên, Như Vân đại sư nói:

- Bạch tông chủ không cần phải hóa vô hình như vậy, không ngờ hôm nay chúng ta lại gặp nhau. Không biết vị này là vị nào, lão nạp đã từng gặp qua? – Như Vân đại sư nhìn qua Tam nhãn long lang.

Bạch Vân Thiên lạnh lùng đáp:

- Lão trọc, sao ngươi không ở lại Vạn Phật tông tu luyện, lại chạy đến nhân gian tìm chết, ngươi thật sự sống mà không vương chút bụi trần sao?

Bên này, Tam nhãn long lang âm trầm đáp:

- Bản tọa Tam nhãn long lang, Tử hoà thượng đã từng nghe qua danh tại hạ chứ?

Như Vân đại sư trong lòng chấn động, nhìn Tam nhãn long lang một hồi rồi trầm giọng nói:

- Hoá ra là cao nhân của yêu vực, lão nạp thật có diễm phúc.

Kiếm Vô Trần kéo Như Vân đại sư lại hỏi:

- Đại sư đã từng nghe đến cái tên Nhiên Đăng cổ tự chưa?

Như Vân đại sư chấn động, thần sắc cổ quái nói:

- Lão nạp từ nhỏ đã học kinh phật, cái tên Nhiên Đăng sớm đã khắc sâu vào tâm khảm, không biết Kiếm minh chủ hỏi như vậy là có ý gì?

Kiếm Vô Trần chỉ ngôi thạch miếu nói:

- Đại sư hãy tự xem đi, ngài có cách gì để tiến nhập vào hay không?

Như Vân đại sư nghe lời nhìn lại, vừa nhìn thấy ngôi thạch miếu đó tức thì toàn thân chấn động, sắc mặt lộ rõ vẻ kích động. Niệm khẽ vài câu kinh phật, Như Vân đại sư thành kính nói:

- Đệ tử phật gia Như Vân bái kiến Nhiên Đăng vạn tổ chi tổ.

Dứt lời đột nhiên quỳ xuống đất bái lạy thật sự, vẻ thành kính khiến những người khác đều phải kinh ngạc.

Lãnh nhiên nhìn Như Vân đại sư một lát, Kiếm Vô Trần truy vấn: Đọc Truyện Online Tại Truyện FULL

- Đại sư vẫn chưa trả lời câu hỏi của ta, liệu có cách nào để vào được bên trong cửa miếu hay không?

Đứng dậy, Như Vân đại sư nhìn Kiếm Vô Trần một hồi lâu, ánh mắt có phần cảm thán nói:

- Muốn vào được cửa miếu này không khó, chỉ cần có lòng thành kính, cứ ba bước một bái là có thể tiến vào. Nếu sử dụng sức mạnh ngạnh tiếp tiến công vào thì bất kể là ai cũng đều không thể xông vào ấn kí Nhiên Đăng được phật tổ lưu lại.

Kiếm Vô Trần sắc mặt hơi thay đổi, chần chừ một lúc mới nói:

- Ngoài cách đó ra không còn cách nào khác sao? Ngài không thể phá vỡ kết giới này rồi đưa ta cùng vào hay sao?

Như Vân đại sư nhìn cửa miếu lắc đầu nói:

- Lão nạp không có khả năng này, sợ rằng ngay cả trưởng giáo của bản môn cũng không làm được như thế. Không có lòng thành kính thì không thể vào trong cửa được, không quên hết bụi trần thì không thể ra khỏi cửa. Còn như cố chấp dùng sức tiến vào, tức nghịch thiên ý, hãy nhớ, hãy nhớ!

Sắc mặt Kiếm Vô Trần lộ rõ vẻ không hài lòng, giọng nói lạnh lùng:

- Nếu nói như vậy thì bản minh chủ sẽ không bao giờ vào được bên trong cửa miếu hay sao?

Như Vân đại sư nhìn hắn một cái, ôn tồn nói:

- Minh chủ hãy cùng tôi một lòng thành kính cúi lạy, thì tự nhiên có thể vào tiến vào.

Kiếm Vô Trần nghe xong, vẻ mặt ngần ngừ không quyết, trong lòng cảm thấy do dự. Đúng lúc đó, Bạch Vân Thiên cười trào phúng nói:

- Hoá ra chỉ đơn giản như vậy, nếu sớm biết thế thì ta đã hành động trước một bước, vậy đã sớm vào được rồi.

Kiếm Vô Trần trợn mắt nhìn hắn đanh giọng nói:

- Ngươi là cái thứ gì, dù có quỳ lạy mười năm cũng không tưởng phật tổ sẽ cho ngươi vào bên trong.

Bạch Vân Thiên cười lạnh nói:

- Thật không? Nếu ta không vào được, vậy ngươi cho rằng ngươi có thể vào được hay sao? Huyết Hà Đồ là thần khí mang sát khí nặng nhất trên thế gian, ngươi đang mang vật ấy trên người, toàn thân nhuốm đầy sát khí, tinh thần bất tri bất giác đã bị sát khí xâm nhập từ bao giờ, ngươi vẫn còn cho rằng bản thân là người của chính đạo hay sao?

Vẻ mặt Kiếm Vô Trần không có biểu tình gì, nhưng trong lòng hắn không khỏi chấn động. Bản thân hắn kỳ thực đã phát giác ra việc này, chỉ là hắn bản tính trời sinh bụng dạ hẹp hòi, lòng sớm đã bị cừu hận phẫn nộ che lấp, cho dù biết rõ là không đúng cũng không lưu tâm.

Lạnh lùng nhìn Bạch Vân Thiên, Kiếm Vô Trần đanh giọng:

- Ngươi như đã biết trên thân ta nắm giữ Huyết Hà Đồ, vậy tốt nhất là hãy cẩn thận một chút, nếu không đến lúc ta đem ra thi triển thì có hối hận cũng không kịp.

Bạch Vân Thiên cười một cách tà đạo:

- Ta sợ quá rồi, Huyết Hà Đồ lợi hại lắm a. Không biết vì sao trước đây ngươi lại thảm bại dưới tay Lục Vân, sau lại bại dưới tay Bắc Phong, không phải là do lúc đó ngươi hạ thủ lưu tình chứ? Hay là ngươi...

- Câm mồm! Uy lực của Huyết Hà Đồ như thế nào ngươi cứ tự chứng nghiệm thử xem, đừng đứng ở đó mà khua môi múa mép. - Phẫn nộ nhìn hắn, sắc mặt Kiếm Vô Trần đanh hẳn lại.

Bạch Vân Thiên không hề rung động, cố ý khích y:

- Tiếp tục đi, tức giận thêm chút nữa, cuồng nộ thêm chút nữa, có như thế thì Huyết Hà Đồ trong người ngươi mới gia tăng sự linh hoạt được. Đến lúc đó, kết giới phật pháp của ngôi Nhiên Đăng cổ tự này sẽ bị ngươi doạ mà tự động mở ra, như thế ngươi có thể tiến vào trong được rồi.

Kiếm Vô Trần trong lòng chấn động, lời nói của Bạch Vân Thiên tuy là mai mỉa nhưng cũng khiến hắn chợt tỉnh. Thu hồi sự phẫn nộ, hắn hừ lạnh vài tiếng rồi không cần để ý đến Bạch Vân Thiên, mục quang của hắn di chuyển lên thân Tam nhãn Long lang.

Từ nãy đến giờ Tam nhãn long lang trầm tư không nói gì, toàn bộ suy nghĩ trong đầu đều tập trung vào phía trên cửa miếu, lặng lẽ nhìn vào bốn chữ lớn màu vàng kim. Cảm giác mới trở nên rõ ràng như thế khiến vị Lang Vương của yêu vực này không kìm được nỗi lo sợ mới phát sinh, rốt cuộc thì bên trong ngôi thạch miếu này ẩn chứa những gì, tại sao lại phải có kết giới phòng ngự mạnh đến như vậy?

Cảm nhận thấy ánh mắt Kiếm Vô Trần, Tam nhãn long lang cũng lạnh lùng nhìn hắn một cái, sau đó y nhìn Như Vân đại sư một cách âm lạnh, trong mắt chớp hiện sát cơ. Trong bốn người tại trường, Như Vân đại sư là đệ tử Vạn Phật tông, một thân phật pháp tinh thâm, là người duy nhất có khả năng tiến nhập cửa ngôi miếu đó. Do vậy, trong lòng Tam nhãn long lang có ý muốn giết đi, những điều mà tự bản thân không thể đạt được thì người khác cũng đừng hòng đắc thủ.

Tuy trong thâm tâm nghĩ vậy nhưng y cũng có vài phần do dự. Tất nhiên sự tồn tại của Như Vân đại sư đối với những người ở đây mà nói là một hy vọng, bản thân y có nên giết lão ta hay không? Lão ta chết thì cố nhiên những người khác cũng không thể vào bên trong miếu được, không có cách nào để biết được ngững bí mật ở bên trong. Nhưng bản thân y không phải cũng giống như vậy sao? Không thể biết được những bí mật kì lạ bên trong?

Như Vân đại sư vẫn một lòng thành kính, tịnh không biết rằng lúc đó sinh mạng của bản thân đang đặt trong một ý niệm của Tam nhãn long lang, lão chỉ một mực bái lạy, dần dần tiếp cận cửa miếu. Thời gian và ánh mắt của ba người kia đều tập trung trên thân Như Vân đại sư. Đến lúc thân thể lão sắp vượt qua kết giới, thời điểm đó vừa xuất hiện tại cửa miếu, Kiếm Vô Trần, Bạch Vân Thiên và Tam nhãn long lang cùng lúc bay lên hoá thành ba luồng quang hoa nhằm hướng cửa miếu tiến tới. Trong nháy mắt, tam đại cao thủ đều hiểu rõ rằng lúc mà kết giới xuất hiện nhiều nhược điểm nhất cũng chính là khoảnh khắc ít ỏi sinh ra để Như Vân đại sư vượt qua nó.