Thất Giới Truyền Thuyết

Chương 470: Trúc Sơn Tứ Sát




Giữa không trung, Trương Ngạo Tuyết ngoảnh đầu nhìn lại một lúc, thần sắc trên khuôn mặt thanh tú mĩ lệ thoáng lạnh, đanh giọng nói:

- Xem ra đúng là đang theo dõi chúng ta, đã như vậy thì chúng ta hãy đợi ở đây, xem rốt cuộc là ai.

Lâm Vân Phong dừng lại hạ xuống, đã nhìn thấy bóng nhân ảnh đó nhanh chóng tiếp cận, miệng liền "hừ" lên một tiếng:

- Lai giả bất thiện, thiện giả bất lai, đệ nghĩ tất có ý đồ gì đó với chúng ta, không thì sao phải một mực truy theo như vậy?

Trương Ngạo Tuyết không đáp lại, nhìn vào lão già vừa đừng lại cách đó khoảng mười trượng, sắc mặt hơi biến đổi nói:

- Là hắn? Thật không thể ngờ.

Lâm Vân Phong cũng ngẩn ra, nhìn về lão già cầm trúc trượng trong tay kia hét lên:

- Là ngươi, còn ba tam sát kia hiện giờ đang ở đâu? Sao lại bám theo chúng ta?

Hoá ra người này chính là lão tứ Trúc Căn trong Trúc Sơn tứ sát, hắn ta từ tối qua vẫn một mực theo dõi động tĩnh của hai người.

Khuôn mặt gầy gò lạnh lùng cười lên một tiếng, Trúc Căn "hừ" đáp:

- Tại sao ư? Lần trước chính tại ngôi phá miếu, nếu không vì ngọn lửa ma quỷ bên trong phá đám thì chúng ta đã sớm cho các ngươi nếm mùi lợi hại rồi, lần này đã gặp ở đây tự nhiên không dễ dàng bỏ qua.

Lâm Vân Phong liền bật cười một tràng:

- Hoá ra là không phục nên muốn báo thù, tốt lắm, ta đứng đây, ngươi có bản lĩnh gì hãy thi triễn hết ra đi.

Trúc Căn cười nham hiểm nói:

- Muốn chết cũng phải đúng lúc, ngươi nóng vội làm gì. Trước khi động thủ ta muốn đề tỉnh các ngươi một điều, nếu như các ngươi thành khẩn giao nộp binh khí trong tay, tuyệt đối ngoan ngoãn nghe lời cùng chúng ta phối hợp, đến lúc đó tự nhiên chúng ta sẽ khoan dung tha cho một mạng, còn nếu không đồng ý thì lúc đó không những binh khí không còn mà tên tiểu tử ngươi cũng nhất định phải chết. Còn như nha đầu đó, tạm thời vẫn còn nhiều hữu dụng, có thể bảo lưu được cái tiểu mệnh.

Lâm Vân Phong sắc mặt phẫn nộ, sau đó khôi phục lại bình tĩnh, ngữ khí trào phúng đáp: Bạn đang đọc truyện được lấy tại truyenfulls.com chấm cơm.

- Được thôi, chỉ cần ngươi gọi ta một tiếng gia gia, tới lúc đó ta với cương vị là gia gia tự nhiên sẽ thuận theo ý của tử tôn ngươi. Lúc đó không chỉ có bỏ binh khí mà ngay cả ngân lượng mua kẹo, gia gia ta cũng nhất định sẽ ban cho ngươi. Thế nào, cháu ngoan, gọi hai tiếng nghe xem nào.

Trúc Căn sắc mặt biến đổi, điên cuồng rống lên:

- Xú tiểu tử đáng ghét, không ngờ lại dám chiếm tiện nghi với cả lảo tử, ta sẽ cho ngươi biết ai là gia gia, ai là cháu.

Trong tiếng rống phẫn nộ, trúc trượng trong tay Trúc Căn liền huy động, cây gậy trúc vốn chỉ dài ba thước lập tức được kéo dài ra, trong tiếng kêu quái dị của Lâm Vân Phong, đã xuất hiện ngay trước mặt của y.

- Bà nó ơi, cháu lại đánh gia gia, còn gì là đạo lí nữa.

Trảm phong kiếm liền phát ra ngân quang lớn mạnh, một luồng kiếm quang liên tiếp bay ra như sóng triều, tạo thành một màn ánh sáng màu bạc ngay phía trước Lâm Vân Phong, khiến cho đòn công kích của Trúc Căn bị chấn lùi lại.

Trương Ngạo Tuyết lặng lẽ đứng quan sát tất cả, với những lời nói hí lộng của Lâm Vân Phong không hề để tâm, tập trung quan sát động tĩnh xung quanh, khoé miệng nhanh chóng xuất hiện một nét cười lãnh đạm. Cúi đầu, ba bóng nhân ảnh phản chiếu trong mắt, chính là là ba người còn lại trong nhóm Trúc sơn tứ sát, bọn họ đang cố che giấu khí tức, dường như muốn bất ngờ tập kích thu thập cả hai.

Chuyển thân, Trương Ngạo Tuyết nhìn vẻ mặt kinh sợ của tam sát, lạnh lùng nói:

- Ba vị lần này đến cũng là đối phó với chúng ta phải không?

Lão đại trong tứ sát Trúc Can thu nhỏ con ngươi lại, ánh mắt sắc lạnh nhìn trừng vào Trương Ngạo Tuyết, trầm giọng nói:

- Mấy ngày không gặp, không ngờ tu vi của ngươi lại đột nhiên tiến bộ không ít, thực sự đáng chúc mừng.

Hờ hững cười một tiếng, Trương Ngạo Tuyết đáp trả:

- Chúc mừng? Chỉ sợ đó không phải là lời thực tâm thôi. Với lập trường giữa chúng ta, bốn vị hôm nay đến đây bất luận là với mục đích gì, đều tuyệt đối không vì hi vọng tu vi của ta đại tiến, có đúng không?

Hừ lạnh một tiếng, Trúc Can nói:

- Trương Ngạo Tuyết, có những lúc tỏ ra quá thông minh lại là điều không tốt, làm người hồ đồ một chút lại tốt hơn đó.

Đảo mắt liếc nhìn ba người một lượt, ánh mắt Trương Ngạo Tuyết dời đến trên thân Trúc Căn, ngữ khí lãnh đạm nói:

- Xem tình hình thì người huynh đệ này của các vị là cực kì thông minh, kết quả đến mức làm cho tình thế bây giờ không thể hạ trường được, không biết ba vị có phải cũng thông minh như y không?

Nghe xong, lão nhị trong tứ sát Trúc Tiết liền hét lên:

- Tiểu nha đầu miệng lưỡi sắc xảo, để xem hôm nay có bãn lĩnh thoát khỏi tay bọn ta không?

Bên cạnh, lão tam Trúc Hiệp hướng về phía Trúc Căn phía trên hét lớn:

- Lão tứ, hãy xuống đã, bất tất phải phí lực, đợi một lúc nữa sẽ thu thập bọn chúng luôn thể.

Nghe lời thối lui, Trúc Căn hướng về Lâm Vân Phong quát:

- Cháu ngoan, đợi lúc nữa gia gia sẽ lại thu thập ngươi, cái đầu tạm thời gửi lại trên cổ ngươi vậy.

Lâm Vân Phong châm biếm:

- Đánh không lại thì chạy, quả không hổ danh là cháu ngoan của ta.

Chuyển thân đến bên cạnh Trương Ngạo Tuyết, Lâm Vân Phong huy kiếm trước ngực, lạnh lùng nhìn tứ sát.

Không để ý đến lời châm biến của Lâm Vân Phong, lão đại Trúc Can nhìn về phía Trương Ngạo Tuyết, ngữ khí âm hiểm nói:

- Những lời vớ vẩn không cần nói nhiều, hiện tại ta chỉ hỏi một câu, hai người các ngươi ngoan ngoãn nghe lời hay là chống đối đến cùng?

Trương Ngạo Tuyết thản nhiên đáp:

- Với lập trường của chúng ta, vấn đề này còn cần phải hỏi sao? Bốn vị hiển nhiên đã vì chúng ta mà theo dõi đến đây, cứ nói rõ mục đích, sau đó chúng ta sẽ dựa vào bản lĩnh của mình để phân cao thấp.

- Mục đích đến đây? Điều đó đến một lúc nào đó các ngươi sẽ tự nhiên sẽ biết, hiện tại các ngươi hãy nếm chút đau khổ đi. Bố trận!

Lão đại Trúc Can vừa hạ lệnh, ba người còn lại lập tức chớp động thân ảnh, tạo thành một thế trận dồn Trương Ngạo Tuyết và Lâm Vân Phong vào giữa.

Thế trận vừa bố trí xong, bốn người đồng thanh gào thét, trúc trượng trong tay nhất loạt tung ra, chuyển động xoay tròn theo bóng ảnh, trúc ảnh bố trí dày đặc khắp trời phối hợp với bóng người chớp động nhanh chóng, làm cho toàn bộ không gian vài trăm trượng đều một màu xanh ngắt, biển trúc dày đặc che lấp cả ánh sáng mặt trời.

Nhìn trúc ảnh chuyển động quanh thân, Lâm Vân Phong đanh giọng:

- Một bọn xảo quyệt, hãy xem ta đập tan các ngươi như thế nào?

Trảm phong kiếm trong tay Lâm Vân Phong phóng thẳng lên trời, chân xếp bàn toạ, song thủ bắt pháp quyết, miệng niệm lâm râm, toàn thân thanh quang bạo trướng.

Chốc sau, Lâm Vân Phong quát lớn một tiếng:

- Âm dương ngũ hành, càn khôn bát quái, khai ngã thiên nhãn, vạn vật biến hoá!

Giữa cặp lông mày liền phát ra ánh sáng xanh, chính giữa trán của Lâm Vân Phong mở ra một khoảng tròn, một luồng hào quang màu ngọc bích bắn thẳng về phía trước, thăm dò sự ảo diệu của trúc trận.

Bên cạnh, toàn thân Trương Ngạo Tuyết phủ ánh hào quang đỏ như lửa, những đóm lửa cháy rừng rực như bay lượn, dưới ánh Tử ảnh thần kiếm hào quang màu tím, gương mặt ngọc phủ lên một tầng hào quang tím hồng. Nhìn thẳng về phía trước, nét mặt Trương Ngạo Tuyết không có một biểu tình gì, trong đôi mắt long lanh như sương mù chớp lên một màn tử quang mờ nhạt, gây cho người ta một cảm giác kì lạ cổ quái.

Đột nhiên, Trương Ngạo Tuyết đang bình tĩnh chợt khẽ thét lên một tiếng, thần kếm trên đỉnh đầu bỗng hoá thần long, một luồng tử quang như gió trời thổi tới , phóng đến tầng kết giới màu xanh ngay trước mắt.

Né người, xoay tròn, Trương Ngạo Tuyết né tránh uy lực phản lại, khống chế thần kiếm đang tung hoành bay lượn, hết đợt này đến đợt khác công kích mãnh liệt lên kết giới bên trên mà trúc trận đã tạo ra, tại nơi song phương giao chiến phát ra những tia lửa kèm theo những tiếng sấm sét. Thân người hơi lắc lư lay động, sắc mặt Trương Ngạo Tuyết hơi biến đổi, tay phải hư không xuất một chiêu đưa kiếm thần quay về vị trí, nhất thời một cổ kiếm khí kinh thiên động địa bao phủ khắp đất trời.

Trong trúc trận, toàn thân Trương Ngạo Tuyết bao phủ tầng tầng lớp lớp những đốm lửa đỏ như máu, tử ảnh thần kiếm dưới sự thúc động chân nguyên của nàng phát ra một luồng tử sắc quang mang đẹp mắt, phản chiếu ánh hào quang rực lửa quanh thân nàng ra xa sáng rực rỡ.

Kiếm khí xông thẳng lên tận mây, hoá thành một đạo quang trụ, trong nháy mắt đã lại công kích lên lục sắc kết giới bên trên đỉnh đầu.

Một tiếng kêu não nề, theo đó cả không gian như bị chấn động, Trương Ngạo Tuyết cùng Lâm vân Phong đang bị vây bên trong cũng cảm thấy trong lòng xao động, kinh sợ trước sự bá đạo của trận pháp này. Lấy lại tinh thần, Trương Ngạo Tuyết nhẹ hét lên một tiếng, thần kiếm trong tay phải rung động, luồng kiếm mang mãnh liệt chợt nhiên bạo phát, mạnh mẽ công kích vào tấm chắn màu xanh đó.

Cùng lúc đó, Lâm Vân Phong hốt hoảng kêu lên:

- Quái lạ thật, trúc trận này có phần tà môn, đệ rốt cuộc cũng không tìm được phương pháp phá giải.

Một tiếng nổ kinh thiên át cả tiếng nói của y, không gian bên trong kết giới bị chấn động, khí lưu xung quanh tản mát ra khắp mọi nơi, điên cuồng công kích và áp chế tầng khí phòng ngự của hai người.

Trong không gian kín mít, luồng khí lưu chuyển động với tốc độ cao sinh ra áp lực cực lớn, trong một phạm vi nhỏ bé không kẻ hở, hết luồng nọ đến luồng kia tràn ngập chấn động, tựa như thế công liên miên không ngừng, lúc nào cũng có thể làm đả thương hai người.

Ổn định thân hình, Trương Ngạo Tuyết điều chỉnh tần suất chân nguyên trong nội thể, với phương pháp mà Lục Vân đã dạy cho, nhanh chóng bảo trì được khí áp bên ngoài thân thể, tạm thời tránh được nguy hiểm. Ngoảnh đầu lại nhìn Lâm Vân Phong một cái, nhìn thấy sắc mặt hắn trắng bệch, nhãn thần ảm đạm, Trương Ngạo Tuyết trong lòng biết rằng không thể ở lại lâu được, trong đầu chuyển sang ý niệm nhanh chóng tấn công. Phá trận đối với nàng mà nói tịnh không phải sở trường, bất quá sau khi trải qua sự việc chiều qua, nàng đã nắm rõ được Khống thảo chi thuật, hiểu được phải làm thế nào để mượn lực của vạn vật để tìm ra sự thần bí của trời đất.

Lúc này nàng tập trung tinh thần, mang ý thức bản thân phân tán khắp bốn phương, để cho chúng có thể tiếp xúc với trúc ảnh xung quanh, tiếp cận vào kết giới quỷ bí đó, tìm kiếm sự ảo diệu bên trong. Mới bắt đầu, mức độ khó rất lớn, bất quá do thanh trúc trận mà Trúc sơn tứ sát thi triễn chính thiên về hệ mộc, điều này cùng với Khống thảo chi thuật có mối quan hệ mật thiết, cho nên nàng nhanh chóng nắm bắt được tình huống xung quanh, nắm được cách phá giải nó.

Có được bí quyết rồi, Trương Ngạo Tuyết cứ theo cách đó mà hành động, kiếm thần trong tay phóng ra rất nhanh, thân người theo kiếm chuyển động, quanh ảnh chuyển động nhanh chóng trùng trùng điệp điệp, cuối cùng tạo thành hàng vạn bóng ảnh kì ảo, biến hoá khôn lường, mang theo một đạo tử quang rực rỡ, một kiếm chém vỡ kết giới. Một kiếm đó tịnh không phải là chiêu kiếm đơn thuần, mà là ngàn vạn thức kiếm tập trung vào một chiêu, trong chớp nhoáng liên tục chuyển hoá, phá vỡ tầng tầng bóng ảnh mà xông ra.

Ánh tử quang giăng khắp trời, như cầu vồng buổi chiều. Một chiêu kiếm sắc xảo vô cùng đó của Trương Ngạo Tuyết không những phá tan được trận pháp, đồng thời còn chém đứt được mạch khí liên kết giữa Trúc sơn tứ sát, một chiêu đã làm cho cả bốn người đều bị chấn bay ra. Bên cạnh, Lâm Vân Phong kinh dị nhìn sang Trương Ngạo Tuyết một lúc, sau đó ánh mắt di chuyển, lao về phía lão nhị trong tứ sát Trúc Tiết, Trảm phong kiếm trên đầu khẽ kêu lên một tiếng, vạch ra một đạo ngân quang, đánh thẳng xuống ngực Trúc Tiết.

Rống lên một tiếng phẫn nộ, Trúc Can quát:

- Được, được lắm, thực sự không hổ là truyền nhân Tử ảnh thần kiếm, quả nhiên có vài phần bá đạo. Giờ chúng ta hãy quyết một trận thắng thua, xem ai có thể đứng vững được đến sau cùng. Thanh trúc toả hồn, khốn tiên diệt đạo, tứ tâm như nhất, thần ma nan đáng. (Trúc xanh phong toả hồn phách, vây khốn tiên tiêu diệt đạo, bốn lòng như một, thần ma khó thoát!)

Lời nói vừa dứt thì trúc trượng trong tay đột nhiên phát sinh dị biến, hoá thành một luồng thanh quang, cuộn tròn hướng về phía Trương Ngạo Tuyết. Tam sát còn lại nhìn thấy hiện trạng đó cũng xuất ra những đòn công kích tương tự, cứ như vậy, trên không trung bốn bóng ảnh màu xanh biến hoá như rồng uốn lượn, liền đó ba bóng ảnh vây quanh Trương Ngạo Tuyết, một còn lại vây khốn Lâm Vân Phong.

Sắc mặt lạnh đi, thần kiếm trong tay Trương Ngạo Tuyết xoay chuyển, một trăm chính mươi sáu kiếm hoá thành bốn đạo kiếm trụ, kèm theo uy lực phá trời lở đất chém xuống tứ phương. Xích quang toả sáng, thanh quang bùng phát, nhát kiếm sắc bén chém trên ba đạo bóng ảnh sắc xanh đó, nhưng không hề đạt được kết quả mà Trương Ngạo Tuyết đã dự định, chỉ làm cho chúng bị chấn động một chút, rồi lại khôi phục lại nguyên trạng.

*Khống thảo chi thuật :thuật khống chế cây cỏ