Thất Giới Truyền Thuyết

Chương 649: Tứ Tượng Cực Sát




Cười nhàn nhạt, Hứa Khiết thần sắc phức tạp nói:

- Kì thật ngay từ lúc bắt đầu rời khỏi cửa phòng, giữa chúng ta đã không cần phải nói bất kì một lời xin lỗi nào. Chỉ có một số việc xảy ra quá đột nhiên, trong nhất thời chúng ta không thích ứng được thôi. Nguồn: http://thegioitruyen.com

Khe khẽ gật đầu, Lâm Vân Phong đáp:

- Đa tạ muội, cuộc đời này có được muội, dù chết cũng mãn nguyện.

Thanh âm rất nhỏ nhưng Hứa Khiết cảm thấy như sấm động bên tai, thân thể bình ổn rung mạnh, khuôn mặt tú mĩ phút chốc xuất hiện thần sắc phức tạp.

Quay đầu lại, Hứa Khiết chăm chú nhìn vào đôi mắt ấy, khóe môi khe khẽ run rẩy, nhưng lại không hề phát ra một thanh âm nào. Tựa hồ nàng còn không thể thích ứng, cũng có lẽ hạnh phúc đến quá nhanh.

Bốn mắt nhìn nhau, trên mặt hai người lại xuất hiện nét cười.

Một lúc sau, Hứa Khiết thu hồi ánh mắt, nhìn lên đám mây phía đằng xa, khẽ ngâm:

- Thiên tại toàn, địa tại di, lũ lũ tình tư thốn tâm dữ, sơn phong khởi, hoa tự vũ, tích tích trần hương giai thị nhĩ! (1)

Lời ngâm như mộng như ảo, mang theo vô tận nghĩa tình, con tim tương tư mơ hồ của người thiếu nữ, chỉ e cả kẻ tình si cũng đành nhìn trăng mà cảm thán.

Nằm trên lưng Hứa Khiết, Lâm Vân Phong từ một bên ngắm nhìn lông mi khẽ nháy động của nàng, bên tai còn vang vọng đâu đó những lời nói đầy thâm tình, trong lòng nổi lên một nỗi tâm tình phức tạp không nói nên lời. Từ trước tới nay, giữa gã và Hứa Khiết không từng trải qua quá nhiều mưa gió. Cho dù ngày đó đồng sinh cộng tử ở Quỷ vực, cũng chỉ là vì tình thế bắt buột, tình cảm chân thật thật sự còn xa mới thâm sâu như Lục Vân cùng Trương Ngạo Tuyết.

Dĩ vãng, Lâm Vân Phong tính tình tinh quái, đối với Hứa Khiết, trong lòng kì thật luôn ẩn hàm ý vui đùa. Nhưng lúc này, thời khắc này, một lời của Hứa Khiết thật sự làm cho tâm thần gã chấn động, đột nhiên hiểu ra được, âm thầm tự hận bản thân đã không biết quý trọng, gần như phụ mất cảm tình của người thiếu nữ.

Thoát khỏi suy tư, Lâm Vân Phong nhìn về phía trước, cất giọng trầm thấp nghiêm túc nói:

- Trước đây huynh ham vui háo thắng, nơi nơi tranh đoạt, rất nhiều lần đều hờ hững với muội. Sau này, huynh nhất định sẽ thay đổi tất cả, để muội bên cạnh huynh cảm nhận được tư vị hạnh phúc.

Hứa Khiết thân thể khẽ dừng lại, quay đầu liếc nhìn lại gã, sau đó tiếp tục tiến về phía trước, miệng nhẹ nhàng nói:

- Tư vị hạnh phúc, sẽ là như thế nào?

Sắc mặt Lâm Vân Phong chợt ngưng lại, sau đó thần sắc chuyển biến, có vài phần khôi hài đáp:

- Tư vị hạnh phúc đương nhiên tuyệt vời nhất nhất rồi, đừng suy nghĩ nhiều, sau này huynh cam đoan muội sẽ rất thích.

Nghe những lời đó, tâm tình ưu thương của Hứa Khiết đã từ từ tốt hơn, khóe miệng bất giác nở nụ cười nhẹ nhàng, duyên dáng nói:

- Hãy nhớ những lời huynh nói, đừng lại gạt người.

Thấy tâm tình nàng đã tốt hơn, Lâm Vân Phong cười nói:

- Yên tâm, huynh nếu dám gạt muội, vậy để muội gạt lại huynh là được.

Hứa Khiết yêu kiều hét lên một tiếng, cười mắng:

- Tính xấu không đổi, Vân Phong xấu, muội không lý đến huynh nữa.

Nói xong bỗng nhiên tăng tốc, hóa thành luồng quang ảnh mờ nhạt, chốc lát đã biến mất vào trong sơn lâm.

************************************************** ****************************

Buổi trưa, Hứa Khiết đã cõng Lâm Vân Phong đến thượng du sông Hoàng Hà, rời khỏi Hoa Sơn khoảng năm trăm dặm.

Quay người lại, Hứa Khiết liếc nhìn con đường vừa qua, nhẹ thở dài nói:

- Vân Phong, trên đường đi chúng ta luôn ẩn dấu tung tích, lại cũng không phát hiện thấy ai truy đuổi, xem ra chúng ta đã được an toàn rồi.

Trên lưng, Lâm Vân Phong không có hồi đáp, nguyên lai gã đã rơi vào hôn mê.

Phác giác tình huống của gã, Hứa Khiết vẻ mặt kinh hoảng, ánh mắt quét khắp bốn phía, cuối cùng lưu ý đến một ngọn núi đơn độc, do dự một lúc, rồi mang Lâm Vân Phong đến đó.

Lên đến đỉnh núi, Hứa Khiết không kịp quan sát tình huống bốn phía, vội vàng đặt Lâm Vân Phong xuống, cẩn thận kiểm tra thương thế của gã. Thông qua tra xét, nàng phát hiện thương thế Lâm Vân Phong nghiêm trọng hơn trong tưởng tượng rất nhiều, toàn thân kinh mạch bị tổn thương nặng nề, tuy nhiên cũng còn may chưa quá mức nguy hiểm.

Nâng gã dậy, Hứa Khiết nhẹ nhàng gọi:

- Vân Phong, giữ vững tinh thần, có muội tại đây huynh sẽ không sao đâu.

Nói xong ngồi xếp bằng xuống, hai tay bắt đầu vận tụ chân nguyên, chầm chậm áp vào ngực gã, linh khí mạnh mẽ hệt như một luồng hỏa diễm bao phủ lấy thân thể cả hai người.

Ánh mặt trời kèm với khí nóng thiêu đốt vây phủ cả mặt đất. Trên ngọn núi, Hứa Khiết cùng với Lâm Vân Phong yên lặng bất động, dưới nắng mặt trời, ánh sáng nhàn nhạt ẩn hiện. Đối với người thường, như vậy sẽ thương tổn rất nhiều. Nhưng với Hứa Khiết mà nói, Phượng Hoàng pháp quyết mà nàng sở trường tu luyện là "Liệt hỏa trùng sinh"(sống lại trong lửa nóng), ánh nắng mặt trời chiếu thẳng vào nàng lại là trợ lực rất lớn. Còn Lâm Vân Phong thì sở học phức tạp, Âm Dương pháp quyết trong cơ thể cũng có thể hấp thu ánh mặt trời để sử dụng công hiệu của nó,vì thế tắm trong ánh mặt trời trái lại có công dụng hữu ích đối với thân thể và tinh thần.

Thời gian lặng lẽ trôi qua, hào quang chói mắt quanh thân Hứa Khiết đã dần ảm đạm đi. Ngay khi mặt trời xế bóng, Hứa Khiết rút hai tay lại, cơ thể mệt mỏi ngã xuống, ánh mắt lại kiên định chăm chú quan sát biểu tình của Lâm Vân Phong.

Trên mặt đất, Lâm Vân Phong ngồi yên bất động, sắc mặt trắng bệch đã dần có chút huyết sắc, nhưng hai mắt vẫn không có chút gì dấu hiệu mở ra. Thấy vậy, Hứa Khiết trong lòng có chút lo lắng, thông qua việc trị thương vừa rồi, nàng nghĩ Lâm Vân Phong hẳn phải hồi tỉnh, chỉ có điều thương thế Lâm Vân Phong quá trầm trọng, nàng cũng không thể khẳng định.

Thu hồi ánh mắt, Hứa Khiết thở dài u oán, chầm chậm ngồi dậy. Phủi nhẹ bụi trên thân, nàng vừa điều hòa lại chân nguyên trong cơ thể tăng nhanh tốc độ hồi phục, vừa lưu ý hoàn cảnh xung quanh.

Hoàng hôn buông xuống, ngọn núi đơn độc giống như một mũi đao sắc, tương phản với những núi xung quanh, có vài phần quái dị. Ngoài ra, vây quanh ngọn núi là bốn tòa núi cơ hồ cao gần bằng nhau, vị trí lại phân bố đồng đều quanh ngọn núi lớn, tựa như là bảo vệ cho ngọn núi này vậy.

Tra xét một vòng quanh đỉnh núi, Hứa Khiết khẽ cau mày tự hỏi: "Kì quái, vì cớ gì linh thức ta tại đây lại cảm ứng không được dao động của tia khí tức nào? Là do chân nguyên của ta bị tiêu hao, hay còn có nguyên nhân nào khác?" Nghĩ đi nghĩ lại cũng không thể nắm bắt được vấn đề, Hứa Khiết cũng không lãng phí tinh lực nữa, chầm chậm đi đến bên cạnh Lâm Vân Phong, ánh mắt nhu hòa nhìn gã, trên mặt mang vẻ lo lắng u sầu.

************************************************** *****************************

Lâm Vân Phong khẽ mở mắt, đập vào mắt hắn đầu tiên chính là hai đồng tử sáng rỡ, trong đó chứa đầy kích động và hoan hỉ, ưu sầu cùng với lo âu. Lặng nhìn một lúc, Lâm Vân Phong dời mắt qua nơi khác, ngắm nhìn khuôn mặt quá đỗi quen thuộc trước mắt, ngắm nhìn vẻ ưu tư chưa tan đi, không nhịn được bất chợt ôm nàng vào lòng.

Mừng muốn khóc, Hứa Khiết ôm chặt lấy Lâm Vân Phong, nhỏ giọng hỏi:

- Huynh không bị gì là tốt rồi, muội đã rất lo cho huynh.

Lâm Vân Phong lòng đầy cảm động, không biết phải nói gì, chỉ biết ghì chặt lấy nàng, miệng cất tiếng thề:

- Từ nay về sau huynh sẽ không để muội lo lắng như vậy, huynh sẽ bảo vệ muội thật tốt, sẽ mang đến cho muội một cuộc sống hạnh phúc, để muội mãi mãi sống trong vui vẻ.

Mỉm cười ngọt ngào, Hứa Khiết nhẹ cúi đầu, khẽ ngâm:

- Chỉ cần có huynh bên cạnh, dù là cay đắng cũng trở thành mật ngọt.

Lâm Vân Phong cười cười, biểu tình có phần lúng túng, lần đầu tiên đối mặt với ái tình, điều này làm cho gã có chút khó kham. Trước đây, quan hệ của gã với Hứa Khiết cũng là mọi người đều biết, nhưng lúc đó tính ra gã vẫn là tránh nặng tìm nhẹ, dùng vẻ mặt vui đùa để che dấu tâm ý của mình. Giờ đây, khi không có người ngoài, không cần phải che đậy nữa, gã mới phát hiện ra yêu vốn dĩ là lời nói đã đến miệng mà không thốt ra được, muốn thu hồi, tim lại như xương đâm.

Nhẹ vuốt ve mái tóc của Hứa Khiết, Lâm Vân Phong lại suy nghĩ xem mở miệng như thế nào để không làm mất mặt nam nhi, lại có thể làm an lòng người thiếu nữ. Về phương diện ái tình, gã rõ ràng là lạ lẫm, tuy thiếu nữ trong lòng cùng bản thân tình trong như đã, nhưng biểu đạt bằng ngôn ngữ lại không biết thế nào có thể lay động cảm tình đối phương.

Đang trong tâm trạng trầm tư, nhưng đúng lúc này, một cảm giác kì quái truyền vào trong lòng khiến cho gã chú ý.

Buông Hứa Khiết ra, Lâm Vân Phong liếc nhìn ra bốn phía xung quanh, khẽ nói:

- Huynh có một cảm giác, ở đây có gì đó rất tà môn.

Hứa Khiết sắc mặt thoáng hồng, tránh ánh mắt của gã, nhẹ nhàng đáp:

- Muội cũng không rõ lắm, chỉ có điều vừa rồi muội đã thử qua, phát hiện linh thức bản thân căn bản không có phản ứng, cũng không biết là do hoàn cảnh nơi này hay là do vấn đề của bản thân muội.

Đứng lên, Lâm Vân Phong nhìn nhìn địa thế vùng phụ cận, mục quang đình lại trên bốn ngọn núi nhỏ, thần sắc ngưng trọng nói:

- Địa hình ở đây có chút quen thuộc, dường như huynh đã thấy qua ở nơi nào đó, chỉ là nhất thời nghĩ không ra.

Hứa Khiết ôn nhu nói:

- Đừng nóng nảy, cứ từ từ nghĩ, nhớ được thì tất nhiên tốt, còn không nhớ được cũng không hề gì, chúng ta cũng không tiếp tục dừng ở đây lâu.

Lâm Vân Phong ồ lên một tiếng, tròng mắt biến ảo bất định, quanh thân lộ ra một tia khí tức thần bí.

Giây lát sau, Lâm Vân Phong kinh hãi hô một tiếng, thần sắc biến đổi hẳn nói:

- Huynh đã nhớ ra, địa hình ở đây huynh đã từng thấy qua trong một cuốn sách của sư phụ, trên đó có ghi lại đây chính là đất "Tứ Tượng Cực Sát". Chỉ có điều huynh cảm thấy rất kì quái, ngọn núi này thật ra có gì thần dị, tại sao lại xuất hiện ở đây?

Hứa Khiết cũng không lí giải được, cất tiếng hỏi:

- Vân Phong, cái gì gọi đất "Tứ Tượng Cực Sát", địa phương này có gì khiếp người, sao biểu tình của huynh trầm trọng như vậy?

Lâm Vân Phong liếc nhìn nàng, thần sắc ưu tư đáp:

- Theo lời nói của sư phụ, truyền thuyết vùng đất "Tứ Tượng Cực Sát" vốn là có từ thời thượng cổ, đại ý là nói một thứ rất quan trọng được Chu Tước, Huyền Vũ, Thanh Long, Bạch Hổ bảo hộ, đời đời kiếp kiếp cũng không phóng bỏ. Người thường muốn lấy được cái đó, hẳn phải vượt qua được vòng bảo hộ của Tứ Tượng, rồi sau đó mới có cơ hội. Mà Tứ Tượng lại là thần vật trong truyền thuyết, rốt cuộc ẩn tàng huyền cơ gì, không ai có thể nói rõ.

Hiểu được nỗi lo lắng của gã, Hứa Khiết an ủi nói:

- Đừng để ý nữa, chúng ta chỉ cần không có lòng tham, tự nhiên cũng không bị cám dỗ, cũng sẽ không có nguy hiểm gì.

Cười khổ một tiếng, Lâm Vân Phong than:

- Muội nghĩ quá đơn giản, nếu đúng theo những lời muội nói, ta đã không để ý đến như vậy.

Hứa Khiết giật mình, hỏi dồn:

- Nếu không như vậy, lẽ nào còn có bí ẩn nào khác nữa?

Lâm Vân Phong thần sắc âm trầm, có chút do dự bộc lộ:

- Nghe nói muốn tiến vào vùng "Tứ Tượng Cực Sát" đã mười phần khó khăn, mà một khi đã vào được bên trong, muốn ra khỏi lại càng không dễ dàng.

Hứa Khiết nghi hoặc:

- Không thể, lúc nãy thấy huynh hôn mê muội đã mang huynh vào đây trị liệu thương thế, mọi việc đều rất bình thường, cũng không có gì trở ngại cả, có khó khăn gì đâu?

Lâm Vân Phong cau mày đáp:

- Vì sao huynh cũng không biết, nhưng lúc này dĩ nhiên đã không giống như vậy.

- Không giống? Có gì khác biệt sao? Hay là chúng ta ngay lập tức rời đi.

Còn đang nói, khí tức toàn thân Hứa Khiết chuyển lưu, như muốn bay lên không.

Ghi chú:

(1) Tạm dịch: Trời xoay, đất chuyển, từng đợt từng đợt tình ý miên man tràn về. Gió núi thổi, hoa bay như mưa, từng giọt từng giọt bụi thơm đều là chàng!