Dường như nghe được tiếng hắn nói, Lục Doanh đang nằm dưới đất nhè nhẹ nhích động ngón tay, sau đó mí mắt khẽ lay động, một lúc sau mới chầm chậm mở ra. Trước mắt nàng hết sức mơ hồ, Lục Doanh tỉnh lại một lúc lâu mới dần nhìn thấy rõ người đang đứng trước mặt mình, trong ánh mắt toát lên mấy phần thê lương. Không còn sức lực để nói chuyện, Lục Doanh cứ như thế nhìn hắn, ẩn đằng sau ánh mắt buồn bã là sự kiên cường bất khuất của nàng.
Liễu Thiên Hoa có chút khó chịu, không phải bởi thương thế mà do bởi ánh mắt của Lục Doanh. Ánh mắt đó đối với hắn giống như một mũi gai độc, nhẹ nhàng chích vào bàn tay hắn, tuy không thật đau nhưng lại khiến tâm tình hắn không được thoải mái.
Tránh ánh mắt của nàng, Liễu Thiên Hoa chậm rãi nâng tay phải lên, lạnh lùng nói:
- Hãy nhìn cho rõ, chính một chưởng này sẽ kết thúc một đời mơ tưởng của muội...
Ánh sáng xanh lam hiện lên, khí lưu xoáy cuộn, một cơn lốc xoáy màu lam bắn ra từ lòng bàn tay Liễu Thiên Hoa, từ từ bao phủ lấy thân hình của Lục Doanh.
Nhìn thấy chưởng huỷ diệt đó, ánh mắt Lục Doanh lấp loé mấy lượt, định cất tiếng nhưng đã quá muộn rồi, nàng chỉ đành âm thầm thở dài, từ từ nhắm mắt lại.
Thời khắc cái chết đến gần, vô số hình bóng lướt qua não, nghĩ lại quá khứ, nàng bất giác mỉm cười, quay về hiện tại, nàng không khỏi thất vọng. Nhớ đến những chuyện vui vẻ, nàng thầm mỉm cười trong lòng, suy đến những việc đau buồn, nước mắt lặng lẽ tuôn dài trên má.
Cuộc đời này kết thúc như vậy. Chuyện gì cũng có thể quên, chỉ có niềm tiếc nuối khắc sâu trong tâm khảm nàng, muốn quên cũng không quên được.
Một chưởng này của Liễu Thiên Hoa, chậm chạp nhưng nặng nề, có sức mạnh ngàn cân, đến ngay cả hắn cũng cảm thấy run rẩy trong lòng, mơ hồ hàm chứa mấy phần đau thương. Người con gái trước mắt đã từng khiến mình đeo đuổi hết mấy trăm năm, nhưng hôm nay lại tự tay chôn sống nàng, điều này quả thật trêu ngươi, khiến người ta phải mơ màng ngơ ngác.
Nhìn vào gương mặt quen thuộc đó, Liễu Thiên Hoa cười khổ một tiếng, tay phải bỗng tăng tốc mạnh mẽ, để kết thúc nhanh chóng mọi chuyện cho xong. Một kích nặng ngàn cân, thế không thể cản nổi. Lục Doanh nếu bị đánh trúng thì dù là thần tiên cũng khó thoát. Nhưng, nàng có thật sẽ cứ thế mà chết đi chăng?
Trong thời khắc mấu chốt, một luồng sáng đỏ từ trên trời giáng xuống, ngay lúc ngàn cân treo sợi tóc, nhờ vào tốc độ nhanh đến kinh người đã cắp lấy Lục Doanh đang nằm trên mặt đất, vô cùng huyền diệu tránh được một chưởng hủy diệt đó.
Chuyện bất ngờ xảy ra, khi Liễu Thiên Hoa phát giác được thì chỉ thấy ngoài mấy trượng, một hình bóng rực lửa hồng đang bồng bềnh trên không, tay phải nâng đỡ Lục Doanh, đang cuồn cuộn không ngừng truyền một luồng hào quang đỏ rực vào người nàng.
- Ngươi là ai?
- Còn ngươi là ai?
Một trước một sau, hai người vừa hỏi vừa nhìn thẳng vào nhau, trong mắt đều toát lên tia nhìn kiên định.
Bước lên trước một bước, Liễu Thiên Hoa lạnh lùng tàn khốc cất tiếng:
- Tây Hải Cuồng long Liễu Thiên Hoa, ngươi hẳn đến từ nhân gian, không được nhúng tay vào chuyện của Hải vực ta.
Thân ảnh đỏ rực bật cười lạnh, lộ ra một gương mặt anh tuấn, xem chừng khoảng hơn hai mươi tuổi, khoé miệng mỉm cười hơi tự phụ.
- Tây Hải Cuồng long, đây là nhân gian, không phải Hải vực, ta thích thì quản, ngươi làm được gì nào?
Ánh mắt lạnh lại, khí thế của Liễu Thiên Hoa tuôn ra, một luồng không khí bá đạo và cuồng ngạo lan tỏa khắp xung quanh, khiến người thanh niên anh tuấn đó toàn thân run lên, gương mặt tươi cười liền ngưng lại.
- Hải vực và nhân gian không phạm vào nhau, ngươi nếu đã muốn nhúng tay vào chuyện Hải vực của ta, hãy để mạng lại đây.
Ngữ khí tàn khốc, máu lạnh vô tình, khiến người ta cảm thấy một sự cao ngạo và lạnh lùng sắc như dao.
Người thanh niên anh tuấn đảo tròn mắt, thân hình thoáng dao động, trông như chẳng hề di chuyển, nhưng thực sự trong khoảnh khắc đó đã liên tục hoán đổi hàng trăm phương vị, giải trừ hết luồng khí sắc bén phát ra từ trên thân người của Liễu Thiên Hoa.
- Chưa nói được ba câu đã đòi lấy mạng người, cao thủ Hải vực quả không biết lễ phép.
Ngữ khí có chút khinh nhờn, trong lúc đang nói, thân hình người thanh niên anh tuấn liền chớp động, xảo diệu tránh được một chưởng của Liễu Thiên Hoa.
Hai mắt hơi khép lại, Liễu Thiên Hoa giận dữ nhìn người thanh niên anh tuấn, giọng thù hằn:
- Không ngờ tu vi ngươi cũng rất mạnh mẽ, nhưng muốn thoát khỏi bàn tay ta là chuyện không thể làm được. Xem chiêu! Tây Hải chi tâm, nộ lãng thiên khiếu! (1)
Bắn người lên không, đến khoảng năm mươi trượng, Liễu Thiên Hoa dừng lại, hai tay ôm vòng trong không trung, thành dạng thái cực, lòng bàn tay mờ hiện hai luồng ánh sáng xanh đỏ, lôi kéo không khí xung quanh hình thành một cột gió xoay tròn, từ lớn nhỏ lại, thu nhỏ vào giữa.
Cột gió này không bình thường, ngoại trừ có hai màu xanh đỏ mờ hiện, bên trong lớp gió xoay chuyển còn có muôn hình vạn trạng đủ các loại sinh vật biển tầng tầng lớp lớp hiện ra, cuồn cuộn bắn về phía thân ảnh đỏ rực đang ở trung tâm.
Cảm nhận được áp lực ập đến, người nam anh tuấn cất tiếng mắng, mang theo thân hình của Lục Doanh phóng thẳng lên trời, định tạm thời tránh ra. Nhưng kết quả không như ý, cử động này đã sớm bị Liễu Thiên Hoa tính sẵn trong kế hoạch, khi còn chưa bay ra khỏi trăm trượng liền bị một lồng khí vô hình bắn dội ngược lại. Ngay sau đó, cột gió xung quanh áp tới, sức mạnh giằng xé hung bạo dày xéo người thanh niên anh tuấn, khiến hắn dù có phản kích thế nào, vùng vẫy thế nào cũng đều uổng công.
Lúc này, sắc mặt người nam anh tuấn hiện lên nét kinh hãi, thực lực mạnh mẽ của Liễu Thiên Hoa vượt xa sức tưởng tượng của hắn, khiến một kẻ tự phụ như hắn cuối cùng rơi vào cảnh tuyệt vọng. Nguy hiểm ập đến, người nam vừa bố trí kết giới phòng ngự xung quanh, hai tay vừa ôm chặt lấy thân hình của Lục Doanh, để nàng ép sát vào trước ngực mình, cố gắng tránh cho nàng bị tổn thương tối đa.
Xung quanh, cột gió đang thu ép lại một cách nhanh chóng, khi gặp phải kết giới của người nam tạo ra, song phương chỉ hơi tiếp xúc nhẹ vào nhau, cột gió liền phá nát phòng ngự của người nam, tiếp tục ép vào.
Nhận thấy nguy hiểm, tròng mắt của người thanh niên đảo liên tục, một chút hối hận hiện lên, rõ ràng hắn đang cảm thấy hối tiếc cho sự tự phụ của mình. Tay phải thả lỏng, người nam anh tuấn múa tay phát chưởng, một luồng sáng u tối lúc ẩn lúc hiện. Ngay thời khắc cột gió cuộn xoáy ép chặt vào, luồng sáng bỗng nhiên từ mờ tối chuyển sang sáng chói, hoá thành một ngọn lửa bao quanh xung quanh.
Ngọn lửa này hơi kỳ quái, có màu xanh tím, như hư như ảo, ngay khi cột gió khép chặt lại, dường như ngọn lửa chẳng có tác dụng phòng ngự, nhưng lại không bị cột gió ảnh hưởng, vẫn duy trì không thay đổi.
Ở trong ngọn lửa, sắc mặt người nam anh tuấn trở nên khó coi, máu tươi trào ra khoé miệng, thân hình run lên nhè nhẹ. Thực tế, hắn có thể chống chọi trong cột gió đến bây giờ đã là cực kỳ hiếm thấy rồi. Nếu đổi lại là Lục Doanh, cho dù vào lúc sức lực tràn trề nhất cũng không thể sống sót được.
Thực lực của Liễu Thiên Hoa thuộc hàng đứng đầu trong tứ hải. Chỉ bàn về tu vi, người nam anh tuấn đã không thể nào bì kịp, huống chi bây giờ hắn đang thi triển tuyệt kỹ Tây Hải – Nộ Lãng Thiên Khiếu, đòn tấn công lợi hại như vậy, người nam anh tuấn há có thể may mắn thoát được?
Người nam anh tuấn cuối cùng bật kêu lên thảm thiết. Trong cột gió, toàn thân hắn ánh đỏ loé sáng, tầng phòng thủ cuối cùng kiên cường bảo vệ lấy thân thể của hắn và Lục Doanh, nhưng dù sao cũng không thể nào chống lại được áp lực đáng sợ đó, vì thế, tuy thân thể có tầng phòng hộ nhưng cũng gặp phải nguy cơ bị hủy diệt. Cột gió vẫn tiếp tục xoay tròn, tiếp tục thu ép lại, áp lực nén vào trong càng tăng mạnh, khiến người nam anh tuấn từng bước tiến gần cái chết.
Trên không, Liễu Thiên Hoa quan sát chăm chú tình hình giao chiến, thấy khí tức của người nam anh tuấn yếu dần, bất giác bật cười lạnh, hừ giọng nói:
- Chỉ có như thế mà cũng dám khoe khoang, thật không biết tự lượng sức. Bây giờ ngươi hãy từ biệt nhân gian đi thôi.
Hai tay chuyển đổi, cột gió run lên mãnh liệt, liên tiếp ba lần ép mạnh vào rồi lập tức tản ra ngoài. Một co một giãn kiến luồng không khí cuồng bạo được nén lại ép mạnh xuống, trong chốc lát đã vượt giới hạn chịu đựng, hoá thành một vầng sáng chói loà bao trùm cả phương viên mấy trăm trượng.
Một trận tiếng dội ầm ầm vang lên. Sau khi bùng nổ, ánh đỏ nhẹ loé lên, người nam anh tuấn bị bắn lên giữa trời, Lục Doanh ôm trong lòng tuột ra rơi chếch xuống thẳng mặt đất. Liễu Thiên Hoa vừa thấy, thân hình liền nhoáng lên, xuất hiện bên cạnh người thanh niên, cười âm hiểm lạnh lùng lên tiếng:
- Kết thúc rồi, tên nhân loại kia!
Tay phải phất chưởng giáng xuống, ánh sáng xanh lam chói mắt liền xuất hiện ngay trước ngực người nam anh tuấn.
Dường như cảm nhận được nguy hiểm, người nam anh tuấn bỗng nhiên mở bừng hai mắt, cuồng loạn nhìn Liễu Thiên Hoa, miệng phát lên tiếng gầm gừ như thú kêu. Hơi kinh ngạc, Liễu Thiên Hoa liền nghĩ đến tránh né. Nhưng hắn không làm thế, ngược lại tay phải tăng thêm mấy phần sức mạnh, lòng dạ tàn bạo của hắn có thể thấy rõ.
Tay trái lật lên, người nam anh tuấn cuống quýt nghênh chiến, cách tay vô lực chỉ phất nhẹ qua, nhưng trong lòng bàn tay lại bắn ra một ngọn lửa màu xanh thẫm, ấn vào tay Liễu Thiên Hoa.
Song chưởng chạm mạnh vào nhau, tiếng kêu thảm vang lên. Đầu tiên người nam tử anh tuấn bị đánh rơi mạnh xuống, tiếp theo sau là Liễu Thiên Hoa giận dữ gầm lên, cả cánh tay phải bị ngọn lửa mạnh mẽ thiêu đốt, đang nhanh chóng hoá thành tro bụi.
- Nhân loại đáng ghét, ta muốn băm ngươi ra làm trăm mảnh!
Kêu lên lanh lảnh, khắp toàn thân Liễu Thiên Hoa ánh sáng xanh lam lấp loé, một luồng khí huyền linh tụ vào cánh tay phải, mau chóng tiêu trừ ngọn lửa đó. Sau đó, chỉ thấy tay phải Liễu Thiên Hoa loé sáng ánh đỏ, một cánh tay mới liền xuất hiện.
Trên mặt đất, Lục Doanh bị chấn động mạnh, chầm chậm mở mắt ra. Nhìn lên không trung, thấy gương mặt đầy phẫn nộ của Liễu Thiên Hoa, sau đó Lục Doanh nhanh chóng chuyển ánh mắt sang người nam anh tuấn đang nằm cách mình không xa, ánh mắt lộ vẻ khó hiểu, người này là ai, vừa rồi chính là hắn đã cứu nàng sao?
Trong lúc suy tư, người nam anh tuấn đó xoay người đứng lên, rồi chao đảo bay về phía mình. Bốn mắt nhìn nhau, cả hai đều ngẩn ra. Lục Doanh phát hiện trong mắt hắn có ngọn lửa khiến lòng người nóng lên. Còn người nam anh tuấn lại thấy hai mắt Lục Doanh trong xanh như nước, phảng phất như biển cả bao la nhìn không thấy bờ.
Nỗi kinh ngạc hiện lên trên mặt hai người. Khi Lục Doanh dời ánh mắt đi, liền phát hiện Liễu Thiên Hoa đang lao bổ về phía người nam, vội vàng giật giọng:
- Coi chừng nguy hiểm, mau tránh.
Người nam anh tuấn chợt biến sắc mặt, cũng không nhìn về phía Liễu Thiên Hoa, chỉ thấy hình bóng từ một phân thành chín, vào thời điểm quan trọng nhất liền ảo hoá biến mất, lặng lẽ tránh đi.
- Muốn chạy à, quay trở lại cho ta.
Một chiêu bị hụt, hai tay Liễu Thiên Hoa múa lên, chân nguyên mạnh mẽ tự động tỏa ra hình thành một kết giới kín bưng, theo sự điều khiển của hắn, kết giới đột nhiên thu nhỏ lại, ngay lập tức kéo thân ảnh người nam anh tuấn về trước mặt.
Sắc mặt âm trầm, người nam anh tuấn đảo tròn mắt, lạnh giọng nói:
- Không thẹn là Tây hải Cuồng long, quả nhiên thực lực phi phàm. Bây giờ ngươi có dám đấu với ta một trận, nếu ta thắng thì ta mang nàng đi, còn thua thì lưu lại đây.
Liễu Thiên Hoa cười lạnh đáp: Truyện Sắc Hiệp - http://thegioitruyen.com
- Ý tưởng không tồi, nhưng sao ta phải đồng ý với ngươi?
Thanh niên anh tuấn hơi thất vọng, châm chọc lên tiếng:
- Thì ra ngươi sợ thua, thật không biết danh xưng Cuồng Long của ngươi từ đâu mà có?
- Dùng kế khích tướng cũng uổng công thôi, ngươi có bản lĩnh thì thoát khỏi tay ta, đừng ở đó lãng phí thời gian.
Nói thẳng thừng trực tiếp, Liễu Thiên Hoa không mắc bẫy, ý thức khoá chặt lấy thân hình người thanh niên.
Ghi chú:
(1) Tây Hải chi tâm, nộ lãng thiên khiếu! = Tấm lòng Tây Hải, sóng giận thét trời!